Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 463 -

Chương 463 -Chương 463 -
Chương 463 -
Diệp Thận Ngôn không có nhiều ký ức về cha mẹ mình, nhưng ít nhất anh vẫn biết tên họ.
"Mẹ cháu tên Tú Vân, trên sổ hộ khẩu là vậy, nhưng không phải họ Cổ."
Ngâm nói rằng tôi không phải là người ông đang tìm kiếm.
Nhưng khi nghe Diệp Thận Ngôn nói ra cái tên đó, tay Lão Cổ lại run rẩy không kiểm soát được.
Nếu không phải vì nhiều năm qua đã quen với sóng gió, e rằng bây giờ ông lão đã không thể ngồi yên được nữa.
"Tú Vân, là Tú Vân con của ta. Lão Mạnh, ông nghe thấy chưa? Thật sự là Tú Vân"
Lão Mạnh bên cạnh là người anh em sống chết có nhau với Cổ Xưa từ lâu, khi nghe vậy cũng nở nụ cười, Đúng vậy, chúng ta đã tìm được tiểu thư rồi." "Cháu trai, cháu có thể nói cho ông biết mẹ cháu đang ở đâu được không? Ông muốn gặp mặt một lần."
Diệp Thận Ngôn không nói gì, Thẩm Thính Hồng cũng không nói gì, không biết vì sao ông Cổ này lại khẳng định mẹ mình là con gái ông, nhưng sự vui mừng của ông lão không phải là nói dối. Lúc này nếu nói ông lão biết Tú Vân của ông đã mất từ lâu rồi, liệu ông có đột ngột ngã quy xuống không?
Lão Cổ thấy hai người không nói gì, trong lòng cũng thấy lo lắng.
“Cháu trai, cháu không tin ta đúng không, ông thực sự là ông ngoại của cháu, cháu rất giống mẹ mình, lông mày, mắt đều là bóng hình của con bé. Mẹ cháu là Cổ Tú Vân, là con gái duy nhất của nhà họ Cổ chúng ta. Con bé còn có một người em trai, cũng chính là cậu ruột của cháu, những năm qua chúng ta vẫn luôn tìm kiếm con bé."
Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng đều sững sờ, trên đời này làm sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy, vừa hay mẹ của Diệp Thận Ngôn tên là Tú Vân, cũng vừa hay con gái nhà họ Cổ tên là Tú Vân, vừa hay Diệp Thận Ngôn trông rất giống Cổ Tú Vân.
Chuyện này...
Nhìn nhận mọi chuyện, Diệp Thận Ngôn thực sự có khả năng rất cao là cháu ngoại của Cổ Xưa.
"Cháu trai, cháu đừng sợ, ông không có ý gì khác, chỉ là Tú Vân không may bị thất lạc. Ông đã tìm kiếm rất nhiều năm, ông chỉ muốn gặp lại con bé một lần."
Trong mắt Lão Cổ hiện đầy sự tang thương, hiển nhiên đối với người con gái này, ông vẫn luôn có một chấp niệm rất sâu.
"Ông Cổ, tuy sự thật này có thể hơi tàn nhẫn, nhưng cháu cũng không thể không nói rõ. Không phải là cháu không muốn cho ông gặp mẹ cháu, mà là mẹ cháu đã qua đời khi cháu còn rất nhỏ, cháu không có nhiều ấn tượng vê họ." Diệp Thận Ngôn vẫn đành nói sự thật.
Lão Cổ nghe xong, sắc mặt chợt trở nên buồn bã, đứa con mình tìm kiếm bao lâu nay, vậy mà đã...
"Cháu trai, cháu có thể kể cho ông nghe về chuyện cha mẹ cháu được không. Ông biết có thể cháu không biết nhiêu, nhưng ít nhất ông cũng muốn biết mẹ cháu, sau khi rời xa chúng ta, đã sống như thế nào."
Lão Cổ vẫn kiên trì.
"Chúng cháu sống ở một thôn làng trên Đại Lục, cháu nghe được người trong thôn nói, mẹ là do cha cứu về. Khi đưa về thôn cả người bà đều bị thương, cha cháu đã vay rất nhiều tiền mới đưa bà đến viện để cứu chữa."
"Nghe nói sau khi mẹ cháu xuất viện thì kết hôn với cha cháu, sau đó sinh ra cháu. Đến khi cháu hơn sáu tuổi, họ đi sửa mương, vì sạt lở núi nên đã qua đời."
Đây là tất cả những gì mà Diệp Thận Ngôn biết, những gì anh biết đều đã kể cho Cổ Xưa rồi, thực ra cũng chẳng có thông tin gì hữu ích cả.
Lão Cổ nhắm mắt lại, đau lòng đến không thở nổi.
Bên cạnh, lão Mạnh nhìn thấy tình hình này, sợ ông lão tức giận làm hại bản thân, vội vàng nói,Lão gia, ít nhất vẫn còn thiếu gia nhỏ mà."
Lão Cổ gật đầu,Đúng vậy, cháu trai, cháu về nhà nhà với ông đi, những gì cháu đáng được hưởng, ông đều cho hết."
Nhà họ Cổ ở Hồng Kông cũng là một thế lực khiến cả Hồng Kông rung chuyển, gia tài to lớn, ngay cả quan chức cũng phải nể mặt họ vài phần.
Đây quả thực là một cám dỗ vô cùng lớn, có thể nói, nếu Diệp Thận Ngôn thực sự trở về nhà họ Cổ, nửa đời sau không cần phải phấn đấu vẫn có thể sống sung sướng.
Nhưng...
"Xin lỗi, ông Cổ, cháu đã có gia đình rồi, dù có một vài sự trùng hợp, nhưng chúng ta cũng không thể xác định được danh tính của nhau."
Nhìn vào đôi tay nắm chặt của Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng, ông Cổ hiểu rõ, cô gái này bình thản trước vinh nhục, rõ ràng cũng không phải người đơn giản.
Có thể lấy ra nhiều tiên như vậy trong buổi đấu giá và tranh giành một mảnh đất với ông, chứng tỏ bản thân cũng đủ cứng rắn, ông dựa vào đâu mà cho rằng Diệp Thận Ngôn sẽ đồng ý về nhà với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận