Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 160 - Em chính là nữ lôi phong?

Chương 160 - Em chính là nữ lôi phong?Chương 160 - Em chính là nữ lôi phong?
Chương 160 - Em chính là nữ lôi phong?
Vì vậy bà liên quay vào trong phòng, Thằng cả, thằng hai trông lửa đi, khi nào cơm chín thì gọi mẹ, bây giờ mẹ phải đi làm quân áo.
Thẩm Thính Hồng rất thích tính cách này của mẹ, làm việc cũng sạch sẽ lưu loát và sẽ không nhúng tay vào những chuyện vặt vãnh.
Buổi tối cả bốn người cùng ăn món gà hầm ngon tuyệt rôi vê nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Thẩm Thính Hồng dậy từ sáng sớm để mang thành phẩm do Lưu Nguyệt làm đến Cung Tiêu Xã.
Khi cô đến Cung Tiêu Xã thì trời đã sáng hẳn, ở đây có không ít người đang xếp hàng chờ mua lương thực và thịt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thính Hồng đến Cung Tiêu Xã sớm như vậy, có thể coi là đã thấy tình huống khan hiếm vật tư ở niên đại này.
Vì nếu không xếp hàng sớm thì sẽ chẳng mua được chút lương thực và thịt nào, lượng cung ứng mỗi ngày chỉ có từng đó thôi.
Lúc Thẩm Thính Hồng bước vào, cô không thấy Thẩm Thanh Thanh đứng ở phía trước quầy, không biết cô ấy đã chạy đi đầu rồi vì thế cô tìm một quầy không có người mua hàng.
"Đồng chí, phiền cô giúp tôi tìm chủ nhiệm của mọi người được không?” Thẩm Thính Hồng vừa nói chuyện vừa nhân dịp người khác không để ý đưa cho người bán hàng một thứ gì đó.
Người bán hàng lo lắng nhìn quanh, sau đó nhìn thấy một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai rất đẹp.
Thật ra cái này đã được Thẩm Thính Hồng dùng ở kiếp trước, tuy nhiên cô chỉ kẹp một hai lân nên nhìn nó vẫn y như mới. Nó cũng không phải đồ vật đắt tiền gì cả, chỉ là một món trang sức có giá ba mấy tệ mua ở cửa hàng bình thường thôi.
Cô cũng chú ý đến kiểu ăn mặc của người bán hàng tương đối thời thượng, ít nhất dùng ánh mắt thời trang ở thời đại này thì nó như vậy. Cô biết cô gái này là một người yêu cái đẹp nên mới muốn đưa cái này, nhờ người khác làm việc phải gãi đúng chỗ ngứa mới được.
Từ khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc này, người bán hàng không thể rời mắt khỏi nó, đẹp quá, chắc là kiểu dáng thịnh hành ở Thượng Hải hoặc ở Dương Thành bên kia, trông nó thật sự cao cấp.
"Cô chờ tôi chút!"
Nếu muốn nhận đồ thì nhất định phải làm việc người ta nhờ giúp đỡ vì thế người bán hàng liên đi đến chỗ đồng nghiệp ở bên cạnh để nhờ trông hàng hộ. Người nọ cũng không biết giao dịch ngầm của hai người họ, chỉ cho rằng người bán hàng muốn đi vệ sinh vậy nên sẵn sàng đồng ý.
Sau khi đứng đợi tại chỗ một lúc, cuối cùng Thẩm Thính Hồng cũng thấy người bán hàng trở về, bên cạnh cô ta còn có một người khác, có lẽ đó là chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã.
"Chủ nhiệm, đồng chí này đang tìm chị" Người bán hàng chỉ vào Thẩm Thính Hồng nói.
Vốn dĩ người chủ nhiệm kia đã không hiểu gì rồi, nhìn thấy Thẩm Thính Hồng lại càng khó hiểu hơn.
Thẳng đến sau khi đi vào, chị ấy cảm thấy Thẩm Thính Hồng càng quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chị ấy cũng nhớ ra mình đã thấy người này ở đâu.
'Em là... Nữ Lôi Phong trước đây đã giúp đỡ một lão phu nhân ở trong huyện thành đúng không?” Chủ nhiệm là một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trông rất giỏi giang, sau khi suy nghĩ kỹ một lúc thì ánh mắt của chị ấy nhìn Thẩm Thính Hồng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
"Không thể gọi tôi là Lôi Phong, chỉ là tôi có chuyện muốn bàn bạc với ngài." Thẩm Thính Hồng lễ phép cười, cô cũng trực tiếp giải thích lý do đến đây.
Bản thân chủ nhiệm là một người khá thích đọc báo, cũng rất thích người tốt việc tốt nên cực kỳ nhiệt tình khi thấy Thẩm Thính Hồng, lập tức đưa Thẩm Thính Hồng vào văn phòng của mình.
Văn phòng của Cung Tiêu Xã nằm ở một góc nhỏ trên tâng hai, tuy nhỏ nhưng bên trong rất ngăn nắp.
"Đồng chí Thẩm Thính Hồng đúng không? Mời ngồi"! Chủ nhiệm ý bảo Thẩm Thính Hồng ngồi xuống. "Không ngờ chủ nhiệm còn nhớ tên của tôi, không biết tôi phải xưng hô với chủ nhiệm như nào?”
"Chị tên là Tả Bích Lâm, em gọi là chị Tả là được." Tả Bích Lâm nói.
"Chị Tả, hôm nay em đến đây chủ yếu là vì có chuyện muốn thương lượng với chị." Thẩm Thính Hồng lập tức thay đổi xưng hồ.
"ỒI" Tả Bích Lâm đột nhiên cảm thấy khá hứng thú, chị ấy cũng muốn biết cô gái này định nói gì với mình. Em nói cho chị nghe đi."
"Chuyện là như này, đội sản xuất của chúng em muốn mở rộng một nghề phụ. Vì rất nhiều nữ đồng chí có tay nghề rất tốt, mà cũng không đủ khoẻ để kiếm được nhiều công điểm như đàn ông. Nói như vậy áp lực trên vai người đàn ông sẽ nặng hơn nên đại đội chúng em mới có ý tưởng là mua vải bị lỗi từ xưởng dệt để may quần áo, làm xong sẽ giao cho Cung Tiêu Xã, chị nhìn xem, đây là hàng mẫu của chúng em."
Thẩm Thính Hồng đưa quần áo cô mang đến cho nữ chủ nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận