Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 212 - Ra Giá

Chương 212 - Ra GiáChương 212 - Ra Giá
Chương 212 - Ra Giá
Làm gì có chuyện Thẩm Thính Hồng chưa từng cân nhắc tới chuyện này, chẳng qua Tây Bắc bên kia thật sự quá xa. Thời gian đi đi về về phải khoảng một tháng, thêm nữa nếu muốn tìm người ra tay giúp cũng cần thời gian, chỉ sợ rằng đến khi mọi việc hoàn tất thì mùa đông cũng đã trôi qua rồi.
Không những thế, bông còn là một thứ rất quan trọng, tất cả đều phải giao cho trạm thu mua. Dù họ có muốn mua thì chưa chắc người ta dán bán. Còn lông vịt lại khác hoàn toàn, căn bản lông vịt là đồ bỏ đi, dù sao cũng là tập thể đối tập thể, không thể xem là lén giao dịch được.
"Chú này, chúng cháu đã biết chuyện đó rồi nhưng để năm nay thì không còn kịp nữa. Thêm vào đó, chúng cháu có cách để xử lý lông vịt, thật ra chú bán cho chúng cháu thì không lỗ đâu. Dù sao đây chỉ là thứ dùng để ném đi hoặc thiêu huỷ, tuy chúng cháu không có khả năng ra cái giá cao nhưng tuyệt đối sẽ hơn việc vứt đi."
"Theo lý thì đúng là như vậy nhưng ruột bọn chú làm người thì phải tử tế một chút. Làm sao lông vịt có thể dùng để làm quần áo chứ? Chú thấy hai đứa đang nghĩ quá nhiều rồi, nếu bán thì khác gì bọn chú khinh thường người khác. Nếu lúc đó bán không được thì phải làm sao bây giờ?" Lão đội trưởng nói.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn liếc nhìn nhau, dường như Diệp Thận Ngôn là người ổn định hơn trong hai người.
Diệp Thận Ngôn mở miệng nói,'Chú cứ yên tâm vê chuyện này đi, cho dù có làm không thành công thì chúng cháu sẽ không đến đòi chú hoàn tiền lại đâu. Chú chỉ cần bán cả lô cho cháu thôi, dù kết quả có đến đâu thì chúng cháu sẽ tự mình gánh vác.'
Lão đội trưởng thở dài một hơi,Trưởng lão của hai đứa có biết chuyện này không?”
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đúng là dở khóc dở cười, đến tận lúc này lão đội trưởng vẫn tưởng rằng hai người chỉ là mấy đứa trẻ tới phá phách.
"Chú, đây là thư giới thiệu mà đại đội trưởng đưa cho chúng cháu, ngài xem xeml" Thẩm Thính Hồng lấy từ trong túi xách ra lá thư giới thiệu của Thẩm Vệ Quân đưa cho lão đội trưởng. Bên trên lá thư viết rõ họ đến từ nơi nào, tới đây để làm gì, còn có cả một con dấu đỏ."
Lão đội trưởng cầm chiếc kính ở trên bàn lên, xem xét kỹ lưỡng khoảng vài phút rồi mới đặt xuống.
"Cái này quả đúng là con dấu của đại đội trưởng, được rồi, đã vậy rồi thì chuyện này không phải không thể. Nhưng chú nói trước, dù kết quả có như nào thì chuyện cũng liên quan đến chú." "Cháu biết rồi, nếu sau này chúng ta thành công thì phiên chú phải tích trữ lông vịt, mua đông năm nào chúng cháu cũng cần." Thẩm Thính Hồng nói.
Mặc dù cô đã dự định sau dịp Tết sẽ mở một trại chăn nuôi ở thôn Đoàn Kết nhưng nếu trong tương lai doanh số bán hàng khả quan thì số lông vịt ở một đại đội tuyệt đối không đủ.
Đến lúc đó không chừng phải huy động các thôn lân cận điều này trái ngược với ý tưởng ban đầu của cô. Ban đầu cô chỉ muốn để gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp một cách hợp pháp, nhưng bây giờ có vẻ như nó liên quan nhiều hơn một chút.
Nhưng chỉ cần là người Trung Quốc, ai mà không muốn đất nước hòa bình, người dân an toàn, nếu thực sự có thể cải thiện cuộc sống của mọi người mà không làm tổn hại đến lợi ích của chính mình thì cũng rất tốt.
Bây giờ mới là cuối năm 1974. còn rất lâu nữa mới bắt đầu lại kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu không có sai sót về thời gian thì kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được thông báo tiếp tục lại vào tháng 10 năm 1977. Đây là kỳ thi đại học duy nhất ở Trung Quốc được tổ chức vào mùa đông.
Trước khi kỳ thi đại học được khôi phục mà cô không đi làm, vậy chỉ có thể ở trong thôn. Hiện giờ đi đâu cũng cần thư giới thiệu, nếu không thể rời quê thì tại sao không thử thay đổi nó? Tuy nhiên đây chỉ là những lời sau này.
"Vậy hai người muốn ra giá bao nhiêu?" Lão đội trưởng hỏi.
"Năm xu một cân, ngài thấy thế nào?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
Lão đội trưởng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu,/Được rồi, vậy chốt giá này, lần này hai đứa cần bao nhiêu?" "Ngài có bao nhiêu?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
Sở dĩ giá thấp như vậy là vì một cân lông vịt thực sự không có nhiều tác dụng, đừng coi thường hai xu, năm xu đã mua được năm viên kẹo, mà một cân lông vịt cùng lắm chỉ cho được thành quả là ba mươi gam lông vịt nhung.
Muốn làm một chiếc áo khoác lông dày dặn, ít nhất cũng cần hơn 200 gam lông. Cũng tương đương với việc phải cân khoảng bảy-tám cân lông vịt mới làm được một cái áo lông vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận