Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 112 - Quá nhanh!

Chương 112 - Quá nhanh!Chương 112 - Quá nhanh!
Chương 112 - Quá nhanh!
Diệp Thận Ngôn cũng cười, đúng rồi, tính cách của cô gái nhỏ này đúng là như thế, làm sao mà cảm thấy gánh nặng vì một chuyện cỏn con như vậy được?
Ngược lại, anh càng cảm thấy bộ dáng không khách sáo gì của Thẩm Thính Hồng với mình hơn, lập tức cũng vui vẻ, Để tôi nghĩ cách liên hệ với cậu ấy cho eml" Diệp Thận Ngôn nói.
Thẩm Thính Hồng gật đầu,/Đã làm phiền anh rồi!"
'Không có gì!
Nói xong chính sự, Thẩm Thính Hồng không biết phải nói thêm gì nữa. Có lẽ vì thấy Diệp Thận Ngôn chủ động muốn giúp đỡ mình nên cô cũng ngại việc lạnh nhạt với người ta, cuối cùng lại chủ động mở miệng hỏi,'Tối nay anh muốn ăn món gì?” Diệp Thận Ngôn tự hỏi một lúc sau đó lại hỏi một cách cực kỳ nghiêm túc, Có thể ăn đồ cay một chút được không?”
Nghe vậy, Thẩm Thính Hồng nhíu mày,Miệng vết thương trên người anh đã lành lại chưa?”
Mặc dù ăn cay một chút cũng không có vấn đề gì nhưng nếu trên người còn vết thương thì ăn như vậy dễ gây viêm nhiễm. Mà trình độ y học ở thời đại này đúng thật là rất thấp nên cần phải chú ý phương diện này hơn, đừng để lúc đó lại chuốc phải phiên phức vào người.
"Ổn rồi, chẳng qua xương cốt không còn linh hoạt như trước nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi." Diệp Thận Ngôn vừa nói vừa đảo mắt, thật sự có phần giống với đứa trẻ tham ăn.
Dù sao thì Diệp Thận Ngôn đã ở nhà họ Thẩm lâu như vậy, Thẩm Thính Hồng thấy anh cứ ở lại mãi thì không tốt nên khoảng thời gian này cô không pha loãng nước giếng ra nữa. Chính vì vậy trong khoảng thời gian này Diệp Thận Ngôn đã cảm nhận được thân thể mình hoàn toàn khác trước.
Tốc độ vết thương lành lại thật sự quá nhanh, nó nhanh đến mức Diệp Thận Ngôn cảm thấy kinh hãi. Một phần anh không muốn đi khám phá bí mật của Thẩm Thính Hồng, một phần lại cảm thấy suy đoán trước đó của mình đã được xác minh.
Nhưng thần kỳ là anh không cảm thấy sợ hãi chút nào, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, anh vẫn luôn cảm thấy cô ấy là "Người bình thường”
"Để tôi đi làm cho anh nhưng không thể ăn quá nhiều." Trong vô thức, giọng điệu của Thẩm Thính Hồng mang theo sự ra lệnh, thậm chí cô còn không phát hiện ra mình đang quan tâm đến thân thể của Diệp Thận Ngôn.
Khoé miệng Diệp Thận Ngôn cong lên một chút, sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở.
Anh không phải là người lười biếng, lúc mới vê anh thực sự không động đậy được nhưng giờ thân thể đã khá hơn nên muốn giúp đỡ mọi người trong nhà làm việc.
Dù là cấp trên đã cho tiên và cho đồ đạc nhưng trong khoảng thời gian này, anh đã thấy được sự quan tâm của mọi người trong nhà họ Thẩm với mình, đặc biệt là trong khoảng thời gian đầu khi mình không thể tự chăm sóc bản thân. Lúc đó Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ chăm sóc mình cũng rất vất vả.
Nói trắng ra, nếu không có mối quan hệ với Thẩm Thính Hồng thì chẳng có ai thèm nhận người không thân thích như anh. Dù có người vì tham tiên mà nguyện ý nhận việc nhưng không có nghĩa là ai cũng chăm sóc cẩn thận như vậy được.
Dạo này Thẩm Thính Hồng rất thích nấu cơm, không phải do cô thích làm việc mà là do cô thích cảm giác thấy người thân hạnh phúc khi ăn những món mình nấu ra, khi mọi người hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc.
Biết được nhu cầu của Diệp Thận Ngôn, Thẩm Thính Hồng làm món thịt xào ớt xanh, đương nhiên ớt xanh cũng dùng loại không quá cay, ít nhất cũng có thoang thoảng vị ớt cay nhưng đối với người Tứ Xuyên mà nói, cho cay từng này cũng chẳng khác không cay chút nào bao nhiêu.
Sau đó cô lại cắt thêm miếng thịt lợn rừng đã được tẩm ướp từ trước, vốn nó đã có mùi vị rôi nên không cần làm gì quá cầu kỳ, chỉ luộc chín nó là được rồi.
Móng giò cũng ăn hết rồi nên trong nhà không còn thứ gì thơm ngon khác. Ngay cả loại thịt lợn rừng như này cũng chỉ có vài cách làm quen thuộc vì phải cân nhắc đến bệnh nhân Diệp Thận Ngôn này.
Xong cô lại xào thêm một chậu trứng gà và một loại rau khác, khẩu phần rất đầy đặn đủ cho cả nhà ăn no.
Mọi người đã quen với việc đi làm về nhà sẽ có lộc ăn đồ ngon nhưng Lưu Nguyệt vẫn không nhịn được mà nói hai câu.
"Nếu con không muốn làm thì thôi, về nhà làm cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ với mẹ, không được thì còn hai thằng anh của con giúp. Con yên tâm đi, nhà ta sẽ không bắt con phải làm việc đâu."
Thẩm Thính Hồng hiểu ý của mẹ mình, mẹ đây là lo lắng cho cô. Có lẽ bà cho rằng ngày nào cô cũng lên núi và nấu cơm là vì mang theo gánh nặng tâm lý sau khi tốt nghiệp không có công việc, lại còn ăn lương thực trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận