Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 225 - Chia Tiền

Chương 225 - Chia TiềnChương 225 - Chia Tiền
Chương 225 - Chia Tiền
"Nếu sang năm chúng ta có thể tự mình nuôi vịt, thậm chí huy động vài thôn xung quanh cùng nuôi vịt thì chúng ta sẽ không phải đi xa để lấy lông vịt, tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Tất nhiên là trước khi nuôi vịt thì chúng ta phải tính toán cẩn thận thị trường tiêu thụ của vịt."
"Điêu này không phải là không thực tế sao?
Nếu mỗi thôn ta nuôi vịt thì không sao nhưng nếu mọi người đều nuôi vịt thì bán đi đâu bây giờ?" Có người nói.
"Đúng vậy, cho nên tôi chỉ là tạm thời đưa ra đê nghị. Cho dù cuối cùng không thành cũng không sao, thu nhập hiện tại của chúng ta cũng không thấp." Thẩm Thính Hồng nói.
Nhắc tới chuyện này mọi người đều hưng phấn phải không? Trước đây làm sao họ dám nghĩ tới chuyện này. Dù chưa tính toán chi tiết nhưng họ nghĩ rằng ngoài chi phí thì năm nay họ cũng sẽ có được một số lợi nhuận.
Đây quả thực là một thương vụ một vốn bốn lời. Lúc ấy tham gia chỉ nghĩ đi theo trộn lẫn một chân vào, không lỗ hoặc kiếm chút tiền lời là được rồi. Sao có thể nghĩ đến quang cảnh hiện tại cơ chứ?
"Tất cả là nhờ đồng chí Thính Hồng dẫn dắt tốt, chúng tôi chưa làm được gì cả. Nếu không nhờ cô và đồng chí Diệp Thận Ngôn tìm nhiều cách để đưa hàng đi thì chắc gì chúng ta có thể bán được.
"Đúng đúng, ít nhiêu gì đây đều là công lao của hai người."
"Còn cả đại đội trưởng nữa, đại đội trưởng của chúng ta cũng đã đóng góp rất nhiều."
Mọi người bắt đầu sôi nổi vỗ mông ngựaÏ*].
[*] vỗ ngựa: nịnh nọt. Ẩn dụ để làm hài lòng và tâng bốc người khác.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn nhìn nhau và mỉm cười. Trên thực tế, nếu họ không thể kiếm được tiền hoặc bị thua lỗ, tình hình bây giờ chắc chắn sẽ khác.
Sau đó cô nói ngắn gọn vê kế hoạch cho kỳ nghỉ và cả thời gian khi nào chia hoa hồng với mọi người trong cổ đông.
Vào 25 tháng Chạp, Thẩm Thính Hồng cho nhóm công nhân nghỉ, cô phát cho mỗi nhà nửa cân đậu phộng và nửa cân đường.
Có thể mua được những thứ này là vì giờ cô có giao tình không tệ với Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hoá, bọn họ cũng nguyện ý bán ân tình này.
Những thứ này nhìn thì có vẻ không nhiều nhưng thực sự là những thứ tuyệt vời nhất trong thời đại này, ai cũng rất vui khi nhận được phần của mình, lập tức nói rằng năm sau sẽ chăm chỉ hơn.
Cho bọn họ nghỉ đến mùng 5 cũng coi như là cho mình nghỉ. Đúng thật là trong khoảng thời gian này cô không được nghỉ ngơi.
Sau khi trả phúc lợi và tiên lương cho công nhân, đã đến lúc các cổ đông phải giải quyết cổ tức.
Mọi người đầu tư đều có vẻ mặt hưng phấn, bọn họ đã đợi ngày này không biết đã bao lâu.
Thẩm Vệ Quân bước vào với một chiếc cặp màu đen, rồi lấy ra một xấp tiên từ trong đó trước mặt mọi người.
Đương nhiên tất cả trong đó không phải đều là đại đoàn kết mà cũng có không ít tiền lẻ, nếu để tất cả đều là đại đoàn kết thì quá khoa trương đi.
Trước đó mỗi người đầu tư bao nhiêu tiền Thẩm Vệ Quân đều đã có ký lục, chỉ thấy ông ấy lấy ra một quyển sổ. Sau đó liền bắt đầu chia tiền, đầu tiên là trả lại tiền vốn cho mọi người, thật ra không phải là không thể trực tiếp tính toán cùng nhau, nhưng Thẩm Vệ Quân cảm thấy điều này quá mang tính nghi thức.
Sau khi có được tiên vốn của mình, cổ đông quả thực yên tâm hơn rất nhiều.
Cầm tiền vốn của mình trong tay, lại thấy chỗ Thẩm Vệ Quân còn thừa không ít tiền họ liền biết năm nay là một năm phát đạt.
Sự thật cũng chuẩn là như vậy, lợi nhuận năm nay được hơn một ngàn. Dựa theo cổ phần trên tay Thẩm Thính Hồng, cô được phân hơn một ngàn đồng, Diệp Thận Ngôn cũng được phân khoảng ba-bốn trăm đồng.
Thẩm Vệ Quân và Diệp Thận Ngôn giống nhau, những người khác tuy không được quá nhiều nhưng mỗi người cũng được mấy chục đồng. Tức khắc họ liên cảm thấy hối hận, nếu trước đây mình đầu tư nhiều thêm một ít thì có khi giờ lại được nhiều tiên hơn.
Thẩm Vệ Quân nhìn biểu tình của mọi người, đại khái đoán được ý của mọi người vì thế liên nói.
"Mọi người vẫn phải cẩn thận với suy nghĩ, năm nay chúng ta mới bắt đầu, thật sự không kiếm được nhiều. Nhưng đến năm sau, chúng ta nhất định sẽ kiếm được nhiều tiên hơn, có thể còn mở rộng kinh doanh sang các tỉnh thành khác. Vậy thì sẽ không chỉ vì số tiền ít ỏi này thôi nhưng nếu có người muốn làm yêu thì chúng tôi tuyệt đối không dung thứ. Tôi tin giờ không thiếu người thèm cổ phần trên tay các người, đến lúc nó sẽ thế nào thì chúng ta đã nói rõ ràng trước đó.'
Thẩm Vệ Quân chính là gõ bọn họ, nhưng không thể không nói. Trước đó đúng thật là có người muốn làm ầm ñĩ xem liệu họ có thể lấy được một số cổ phần từ tay Thẩm Thính Hồng hay không.
Kết quả, bọn họ còn chưa kịp nói lời nào, Thẩm Vệ Quân đã đề cập đến chuyện này, điều này cũng khiến cho tâm tư của bọn họ dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận