Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 60 - Muốn cuôc sống tốt hơn thì có dì sa

Chương 60 - Muốn cuôc sống tốt hơn thì có dì saChương 60 - Muốn cuôc sống tốt hơn thì có dì sa
Chương 60 - Muốn cuộc sống tốt hơn thì có gì sai?
Diệp Thận Ngôn nhìn họ một cái nhưng thân kinh thô bạo của Thẩm Thanh Thanh lại không chú ý, Thẩm Thính Hồng nhanh tay lẹ mắt bịt mồm cô ấy lại sau đó nháy mắt điên cuồng đưa ra ám hiệu.
Dù sao Diệp Thận Ngôn cũng là đối tượng kết hôn của mình, không những thế một khi báo cáo quân hôn đã được viết ra thì không dễ dàng từ hôn. Cho nên nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng hai người vẫn phải kết hôn với nhau.
Đối mặt với vợ tương lai của mình mà Diệp Thận Ngôn không chào tận hai lân, Thẩm Thính Hồng cảm thấy có khả năng anh đến đây để làm chuyện quan trọng nào đó.
Hơn nữa, hiện giờ họ không tiện để chào hỏi nhau, cái nhìn đầy ẩn ý ra hiệu với Thẩm Thanh Thanh đã xác định suy nghĩ này trong lòng Thẩm Thính Hồng.
Ít nhất Thẩm Thanh Thanh là người chị em tốt ở bên cạnh Thẩm Thính Hồng lâu như vậy thì điểm ăn ý ngâm đương nhiên phải có, cuối cùng cô ấy cũng ngậm miệng lại không nói thêm gì.
Thẩm Thính Hồng kéo Thẩm Thanh Thanh đến chỗ thây giáo Trần như thể không quen biết, không nhìn thấy Diệp Thận Ngôn.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, thầy giáo Trần gọi họ tới để hỏi chuyện của Phương Trác nhưng ông ấy không trực tiếp nhắc đến chuyện này mà hỏi:
"Bạn học Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thanh và Lưu Minh, thây có một chuyện muốn hỏi các em. Các em có biết gia đình Phương Trác làm gì không? Đúng hơn là cha mẹ Phương Trác đang làm nghê gì?" Câu hỏi của thầy giáo Trần rất tế nhị, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh biết một chút chuyện thì có thể hiểu được nhưng Lưu Minh lại rất lúng túng.
Mặc dù không biết tại sao thầy giáo lại hỏi câu này nhưng Lưu Minh cũng thành thật trả lời: "Em có biết, trước đây em đã tò mò hỏi Phương Trác. Cậu ấy nói rằng cha cậu ấy là xưởng trưởng xưởng chế biến thịt còn mẹ cậu ấy là chủ nhiệm xưởng may."
Thầy giáo Trần gật đầu, chuyện này Lưu Minh còn biết huống chi là Thẩm Thính Hồng với Thẩm Thanh Thanh nhưng ông ấy vẫn theo trình tự hỏi tiếp,Chắc là hai em cũng biết đúng không?”
Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng đồng thời gật đầu.
Thầy giáo Trân xụ mặt nhìn về phía Tống Khiết;Bạn học Tống Khiết, thây cảm thấy tư tưởng nhận thức của em có vấn đề. Nếu như em vẫn khăng khăng những lời nói trước đó là đúng thì chúng ta chỉ có thể đi tìm Uỷ ban Cách Mạng để xử lý chuyện này."
Mỗi một việc đề cập đến vấn đề quan hệ nam nữ để Uỷ ban Cách Mạng xử lý thì chắc chắn sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Sắc mặt cha Tống, mẹ Tống và cả sắc mặt Tống Khiết đều trở nên trắng bệch.
Tốt xấu gì thì cha mẹ Tống cũng đã sống được vài thập kỷ, nếu lúc này mà còn không biết con gái mình đang nói dối thì thật uổng phí mấy chục năm cuộc đời.
"Cái con bé chết tiệt này, nói rõ cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra." Mẹ Tống vội vàng vươn tay nhéo vào người Tống Khiết.
Tống Khiết đau đớn né tránh, miệng mấp máy nhưng không nói thêm gì. Cô ta biết dù giờ mình cố gắng dính líu đền mức nào thì chuyện cũng đã định, mình không thể có được Phương Trác.
Lúc này thầy hiệu trưởng mới lên tiếng: "Trường chúng tôi không chấp nhận học sinh có phẩm hạnh không hợp và tư tưởng có tác phong có vấn đề như thế này."
Vốn dĩ nếu không có chuyện này, Tống Khiết sẽ là người tự thôi học nhưng sau lời nói này của hiệu trưởng, cô ta đã bị đuổi học.
Lúc này Phương Thịnh - cha của Phương Trác cũng đứng dậy, Thưa hiệu trưởng và các thầy cô giáo, chuyện này liên quan đến danh dự của con trai tôi, nếu mọi người không xử lý được thì để tôi xử lý. Vừa rồi tôi đã đến báo án ở đồn công an, chút nữa sẽ có các đồng chí công an đến xử lý chuyện này. Con trai của Phương Thịnh tôi không phải ai cũng có thế lấy được.
"Nếu hôm nay tôi không làm đến nơi đến chốn, sau này sẽ càng có nhiều bạn học đi theo. Nếu như tất cả đều đến nói là con dâu của gia đình họ Phương thì chúng tôi phải làm gì bây giờ?"
Vốn Phương Thịnh đã làm lãnh đạo trong nhiều năm nên khí tức xung quanh người ông ấy rất mạnh mẽ khiến cha mẹ Tống đột nhiên cảm thấy chân như nhữn ra.
Tống Khiết cũng cực kỳ sợ hãi, ngay từ đầu cô ta chỉ muốn phản kháng một chút nhưng không nghĩ tới phải chịu số mệnh như này. Cô ta chẳng cảm thấy việc mình làm có gì không đúng cả, chẳng lẽ mình phải chấp nhận số phận về lấy chồng sinh con sao?
Cô ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn thì có gì sai?
Nhưng hiện tại cô ta không dám nói gì, chỉ là nước mắt lưng tròng.
Chiêu này không biết cô ta đã dùng bao nhiêu lần, nếu từ đầu các thầy cô còn có một chút lòng trắc ẩn thì đến hiện tại ngay cả nửa phần cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận