Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 128 - Nhân Viên Tam Thời

Chương 128 - Nhân Viên Tam ThờiChương 128 - Nhân Viên Tam Thời
Chương 123 - Nhân Viên Tạm Thời
Dù gì Thẩm Thanh Thanh cũng là con gái của đại đội trưởng nên rất có kinh nghiệm đối phó với mấy loại người này, Này, này, này, mọi người nên tan rã đi! Mọi người đều biết đồng chí Diệp Thận Ngôn là người của quân đội, chuyện của quân đội có thể hỏi thăm một cách tuỳ tiện như vậy sao? Lỡ bị người có rắp tâm nghe được tố cáo thì tôi xem mấy người sẽ xoay sở ra sao?"
Một câu nói thôi mà khiến tất cả mọi người sợ hãi bỏ chạy, theo như lời của Thẩm Thanh Thanh thì thật sự không thể hỏi. Nếu lỡ may bị người ta cho danh hiệu "Đặc vụ của địch" thì cả gia đình sẽ phải chịu tai ương.
"Đúng là bạn tốt của tớ!" Thẩm Thính Hồng giơ ngón cái với Thẩm Thanh Thanh.
"Thế nào, thấy tớ giỏi không?" Thẩm Thanh Thanh cũng không ngại khoe khoang.
Đến lúc xung quanh không còn một ai, Thẩm Thanh Thanh mới tiến lên nói thâm vào tai Thẩm Thính Hồng,Anh Thính Văn đang làm gì thế?"
Thẩm Thính Hồng nhìn cô ấy một cái rồi nói,'Không phải vụ thu hoạch đã kết thúc rôi sao? Sắp khai giảng rồi nên anh ấy ở nhà soạn giáo án."
"Vậy hả - Thế tớ không đi quấy rây anh ấy nữa" Giọng điệu Thẩm Thanh Thanh có phần đáng tiếc.
"Sao thế? Không phải lúc đầu cậu còn món đi quầy rây anh ấy sao?"
"Thế thì làm sao!" Thẩm Thanh Thanh không cảm thấy ngại ngùng một chút nào, cô ấy có thể yên tâm làm chính mình trước mặt Thẩm Thính Hồng."
"Tưởng thế nào, vừa nấy còn nói này nói kia tớ, giờ tớ thấy cậu cũng là người mụ mị vì tình yêu đấy" Thẩm Thính Hồng chế nhạo nói.
Thẩm Thanh Thanh bị cô nói vậy cũng không cảm thấy e lệ, dù sao da mặt của cô ấy rất dày nên cứ vô tư.
Đầu óc của cô ấy thật sự nảy số rất nhanh, dù sao giờ chẳng tìm được Thẩm Thính Văn liền nói,'Hay là chúng ta lên núi đi?”
"Sao tự dưng cậu lại muốn lên núi làm gì thế?" Thẩm Thính Hồng nghi ngờ nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh rất kiêu ngạo nói,Còn không phải do cậu có vận khí tốt sao? Nói không chừng lát nữa lên núi chúng ta lại có thu hoạch.”
Biểu cảm như cô ấy mới là người có vận khí tốt vậy.
Mà đúng thật là Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình là người có vận khí tốt. Thẩm Thính Hồng có vận khí tốt, bản thân cô ấy là bạn thân của Thẩm Thính Hồng nên đương nhiên cô cũng được bố thí cho vận khí tốt rồi.
"Vậy đi thôi!" Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy rất nhàm chán nên cùng đi thôi.
Nơi này là cửa thôn, cách nhà của Thẩm Thanh Thanh tương đối gần nên cả hai cùng đến nhà của Thẩm Thanh Thanh để lấy sọt.
Trên đường lên núi, Thẩm Thanh Thanh nói cho Thẩm Thính Hồng một chuyện.
"Thính Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ phải đi làm ở huyện thành."
"Cũng khá tốt đấy, cậu làm nghề gì thế?" Thẩm Thính Hồng biết điều kiện nhà của cô Thẩm Thanh Thanh không tệ nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tớ làm ở Cung Tiêu Xã nhưng cũng chỉ làm nhân viên tạm thời thôi, đến khi tớ được chuyển lên làm nhân viên chính thức thì việc mua sắm của cậu sẽ tiện hơn nhiều." Thẩm Thanh Thanh trắng trợn táo bạo mà nói về chuyện mở cửa sau cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng cũng cười,'Như vậy khá tốt ha”
Thẩm Thanh Thanh lải nhải nói,'Thính Hồng, cậu có ý định đi làm không? Nếu cậu có ý nghĩ đấy thì tớ sẽ nhờ cô tớ hỏi thăm cho cậu. Nếu có nhà máy nào tuyển người, cậu có thể đi thử xem sao."
Hiện tại các vị trí công tác đều là một cái củ cải một cái hố, không ngoa chút nào khi nói nó cũng không khác gì ngôi vị hoàng đế, thật sự theo kiểu cha truyền con nối.
Chính vì vậy nên tìm một công việc không dễ chút nào nhưng nếu thật sự có nhà máy nào muốn tuyển người thì chắc chắn người ở thị trấn sẽ biết tin sớm hơn dân quê. Thẩm Thính Hồng đã tốt nghiệp cấp ba, thành tích còn rất ưu tú. Nếu thật sự muốn tuyển người thì chắc chắn cô sẽ vượt qua.
"Vậy cậu giúp tớ xem một chút, đến giờ tớ vẫn chưa xác định được."
Tuy Thẩm Thính Hồng thật sự không muốn đi làm nhưng gia đình lại muốn cô có cuộc sống tốt ở bên ngoài. Nếu có thể có một phần công tác chính thức vậy đến lúc đó có thể nhìn một cái rồi. Tuy nhiên ở phương diện này cô rất làm kiêu, nếu công việc đặc biệt mệt mỏi thì có lẽ cô cũng không muốn đi, cùng lắm thì giấu diếm thôi.
Hai người lên núi nhưng chỉ nhặt được ít củi đốt, ngay cả rau dại cũng không có. Rốt cuộc sau vụ thu hoạch tất cả mọi người rất nhàn rỗi nên những người phụ nữ và trẻ con đều lên núi tìm rau dại. Tuy sắp đến ngày phân lương nhưng sự tiết kiệm đã ăn sâu trong máu mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận