Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 488 -

Chương 488 -Chương 488 -
Chương 488 -
Cổ Giác:...
"Không được đâu anh ạ, bọn họ không nhận được đâu, món quà này thực sự quá quý giá.' Thẩm Đại Cường biết bên trong là món đồ gì, liên tục xua tay từ chối.
Huống chi nếu chỉ cho Đại Bảo, Nhị Bảo thì không sao, cho Nữu Nữu thì phải làm sao, không phải không coi trọng Nữu Nữu, nhưng con bé dù sao cũng không phải con của Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn. Người tặng quà lại là nhà chồng con bé Thính Hồng, nhà họ cũng không thiếu thứ này, không nhất thiết phải nhận món đồ này.
Với lại cũng lo lắng Thẩm Thính Văn và Thẩm Thanh Thanh có thêm gánh nặng.
Suy cho cùng một khi đã nợ một ân huệ thì phải trả, nhưng để trả một ân huệ lớn như vậy thì không dễ dàng gì.
"Chuyện này cũng không to tát gì, trước đây chúng tôi cũng không biết đến sự tồn tại của Thận Ngôn. Mà thăng bé cũng không còn người thân nào khác, lúc kết hôn chắc chắn Thẩm Thính Hồng không có quà từ thân thích như chúng tôi đây. Cái này cứ coi như quà hồi môn của nhà họ Cổ chúng tôi là được." Cổ Giác kiên quyết nói.
"Cái này... Con cái cũng đã lớn thế này rồi, còn quà hôi môn làm gì nữa? Với lại chúng tôi cũng không thiếu những thứ này. Lưu Nguyệt nói.
"Tôi biết nhà thông gia cũng không thiếu thốn gì, những những gì chúng tôi nên làm thì vẫn phải làm."
Ông Cổ gật đầu, lần này, ông lão cảm thấy hài lòng với người con trai này, tuy nhiên vẫn cảm thấy keo kiệt.
Cổ Giác không biết được suy nghĩ trong lòng của ông Cổ, nếu không có thể sẽ khóc ngay lập tức.
Phải biết rằng những căn nhà ông ấy cho đều ở những vị trí đặc biệt tốt, giá cũng rất cao, tuyệt đối không thể nói là Cổ Giác keo kiệt. Hơn nữa cặp ngọc bội long phượng kia, ông ấy cũng tìm kiếm rất lâu, cuối cùng mới mua được trong một buổi đấu giá.
Hiển nhiên đã bỏ ra số tiên không nhỏ.
Hai bên đều có lý do của mình, nhưng thái độ của Cổ Giác rất kiên định, có vẻ nếu Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cương không chịu nhận, ông ấy sẽ quay người bỏ đi.
Cuối cùng vẫn phải nhận. ...
Vì trước đó đã chuẩn bị sinh nhật cho ông ngoại, nên tối hôm nay Thẩm Thính Hồng sẽ về nhà khá sớm.
Nhìn thấy Cổ Giác cũng khá bất ngờ, dù sao trước đó cũng không nghe nói ông ấy sẽ đến. "Cậu ạ!" Diệp Thận Ngôn và Thẩm Thính Hồng nói lớn.
"Ồ, các cháu về rồi sao?" Cổ Giác cười chào lại.
"Vâng, cậu sang khi nào ạ, cũng không nói với bọn cháu một tiếng, để chúng cháu ra đón ạ" Thẩm Thính Hồng nói.
Diệp Thận Ngôn cũng gật đầu.
"Chú lớn thế này mà còn không tự tìm được đường đến à? Biết địa chỉ của các cháu, hỏi người ta là đến được ngay." Cổ Giác nói.
Lưu Nguyệt thấy ông ấy và Diệp Thận Ngôn nói chuyện, lập tức kéo Thẩm Thính Hồng sang một bên, kể lại chuyện vừa rồi.
Thẩm Thính Hồng ngạc nhiên, dù sao họ cũng không thân thiết lắm với người cậu này.
"Mẹ đã nói là không nhận rồi, nhưng người ta cứ khăng khăng muốn đưa, chúng ta không nhận thì sẽ nổi giận, con nói chuyện này phải làm sao đây!"
Lưu Nguyệt lo lắng, trước đây Diệp Thận Ngôn không có gia đình, bà cũng không cảm thấy gì, họ đối xử rất tốt với Diệp Thận Ngôn, cũng không sợ anh bắt nạt con gái họ.
Tất nhiên, sau nhiêu năm như vậy, họ vẫn tin tưởng Diệp Thận Ngôn, anh chắc chắn sẽ không bạc đãi con gái họ.
Chỉ là nhà họ Cổ làm ăn lớn, cũng muốn con gái bà không bị thua kém ai, điều này không cân bàn cãi, người cậu này muốn tặng quà cho gặp mặt cho cháu ngoại cũng không sao, nhưng những người khác chiếm lợi của họ thì không tốt lắm. Liệu nhà họ Cổ có nghĩ rằng nhà họ tham lam không, bà không muốn người ta coi thường con gái mình.
"Chuyện này để con nói lại thử" Thẩm Thính Hồng biết Lưu Nguyệt lo lắng điều gì, hơn nữa cô cũng không phải người thích lợi ích, mặc dù có nhà ở Hồng Kông.
Vì vậy, Thẩm Thính Hồng quay vào, giả vờ như vô tình đê cập đến chuyện này.
"Vừa rồi, cháu thấy trên giường của Đại Bảo và Nhị Bảo có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất. Cháu hỏi mẹ rồi, bảo là do cậu cho, còn chuẩn bị cho Nữu Nữu nữa đúng không ạ?
Cổ Giác cười gật đầu,/Còn hơn thế nữa, con trai của anh hai nhà cháu cũng được nữa, nhưng chưa sinh nên cậu vẫn chưa làm thủ tục sang tên."
Thẩm Thính Hồng cũng không biết nói gì.
"Cậu à, cháu đã biết tâm ý của cậu rồi, nhưng cái này, bọn cháu không thể nhận được."
"Cậu đã nói rồi, đây là quà hồi môn cho cháu. Trước kia chúng ta không tìm thấy Thận Ngôn, lúc cháu kết hôn cũng không chuẩn bị gì. Thân là cậu của nó, chỉ có chút tâm ý này, nếu hai đứa không nhận, cậu sẽ buồn lắm đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận