Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 658 -

Chương 658 -Chương 658 -
Chương 658 -
"Cũng đúng.." Tịch Tĩnh An thở dài, Tôi không vui sao được, sau này chúng ta là thông gia rồi."
Nghĩ đến đây, Tịch Tĩnh An lại đắc ý.
"Tôi thấy anh đúng là muốn ăn đòn." Diệp Thận Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, cái đồ này điển hình là được voi đòi tiên, rõ ràng bản thân hơi khó chịu rồi đúng không. Tuy rằng thời gian này vẫn tích cực phối hợp với kế hoạch của Tịch Quán Dục nhưng sau khi ngày cưới thực sự được định xuống, trong lòng Diệp Thận Ngôn vẫn có cảm giác chênh lệch rất lớn.
"Tôi không được đắc ý sao!" Tịch Tĩnh An hếch cằm/'Ba không có bản lĩnh, thì con trai ba có bản lĩnh, hừ hừi Nhưng anh cũng đừng có vẻ như tôi chiếm của anh bao nhiêu lợi vậy, anh không biết tôi sao? Anh cứ yên tâm, Nhị Bảo nhà anh đến nhà tôi, chắc chắn sẽ thân như là cô con gái ruột vậy. Khà khà, đến nhỡ mà nhớ con gái quá thì, anh có thể đến thăm bất cứ lúc nào."
Thực ra Tịch Tính An đã sớm mua căn nhà đối diện nhà họ Thẩm, mặc dù mua với giá cao nhưng ngôi nhà đó làm nhà tân hôn cho đôi trẻ thì không còn gì thích hợp hơn.
Rõ ràng Diệp Thận Ngôn chỉ cần ra khỏi cửa vài bước là đến nhà con gái nhưng Tịch Tĩnh An cố tình muốn chọc tức anh.
Sau một ngày vui chơi, ngày hôm sau, trừ Tịch Quán Dục và Diệp Phái San, tất cả mọi người đều vội vã rời đi.
Dù sao cũng phải cho đôi vợ chồng son thời gian ở riêng với nhau.
Lúc đi, Diệp Thận Ngôn còn liếc nhìn Tịch Quán Dục mấy lần, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Cuối cùng, Thẩm Thính Hồng không thể nhìn nổi nữa, kéo Diệp Thận Ngôn đi. Đôi vợ chồng son đã định rồi, có hành động thân mật một chút cũng là chuyện bình thường mà.
"Quán Dục không phải là đứa trẻ không biết chừng mực, sẽ không vượt quá giới hạn đâu, anh đừng lo lắng nữa, mau về nhà đi."
Diệp Thận Ngôn không muốn nhưng vẫn phải rời đi. Tịch Tĩnh An cũng không biết bị làm sao, nhất quyết đòi đi cùng họ, còn phải ngồi chung một chỗ, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện của đôi vợ chồng son, mở miệng ra là chờ Nhị Bảo vê nhà chúng ta...
Được lắm, Diệp Thận Ngôn thực sự bị chọc tức.
Sau khi trở về Bắc Kinh, anh vội vã tìm người sửa sang lại nhà mới, chắc chắn phải sửa căn nhà đối diện thành dáng vẻ mà con gái mình không nỡ rời xa. Tịch Tính An này, đừng hòng cướp con gái của anh. Thẩm Thính Hồng cũng không nói gì, người này thích quậy thì cứ để anh quậy đi, không trông chừng cô, cô còn có thể đi chơi với chị em, đi mua sắm, làm đẹp, cuộc sống thật thoải mái.
Bây giờ bọn trẻ đã lớn, Thẩm Thanh Thanh, Lý Thắng Nam, Trương Điềm... đều đã được giải thoát hoàn toàn. Tất nhiên cũng bao gồm cả cô, bây giờ lại có thêm một Mẹ Hạ.
"Tôi có một đề nghị!" Bốn người nằm trong một căn phòng lớn, không sang trọng nhưng mang lại cảm giác rất thoải mái, đắp mặt nạ, Mẹ Hạ đột nhiên lên tiếng.
"Gì thế?"
Thẩm Thính Hồng không nhúc nhích mà hỏi, cô suýt thì ngủ quên mất, cô gái mới đến này có đôi tay thật khéo.
"Chúng ta đi du lịch đi, đi xa một chút, trước giờ chúng ta đều chỉ quanh quẩn bên con cái. Bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi, còn không tranh thủ đi chơi sao?"
Trong giọng nói của Mẹ Hạ lộ rõ sự phấn khích.
"Đi đâu?" Thẩm Thanh Thanh cũng phấn khích, nói đến chuyện đi chơi, cô ấy là người đầu tiên giơ cả hai tay ủng hộ.
“Ra nước ngoài đi!" Mẹ Hạ nói.
Những người khác đều tỏ ý không phản đối, sau đó...
Vài người đàn ông tụ tập lại, đêu nhìn Ba Hạ với vẻ bất lực.
Ba Hạ hơi lo lắng, lại hơi đau đầu,'Chuyện này không phải lỗi của tôi, tôi cũng không biết trước kế hoạch của họ.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Thẩm Thính Võ nghiến răng nghiến lợi. Dạo này công việc trên tay đã gần xong, đang định ở bên cạnh vợ mình thật tốt, kết quả lại thế này, trực tiếp bị Mẹ Hạ dụ đi mất.
Ba Hạ chột dạ sờ mũi, nhìn những người khác.
"Thôi, họ muốn chơi thì cứ để họ chơi đi. Diệp Thận Ngôn nói như không có chuyện gì, nếu bỏ qua sự oán giận trong lời nói của anh thì tốt biết mấy.
Nhóm người phụ nữ đã ở nước ngoài, ngắm gió biển, ngắm trai xinh gái đẹp trên bãi biển, thật thoải mái.
'Chúng ta cứ đi như vậy, cũng không nói với họ một tiếng, không biết họ có trực tiếp tìm đến đây không?" Trương Điềm hỏi.
"Yên tâm đi, trước khi đi, tôi đã để lại một lá thư cho ông già Hạ nhà tôi, bây giờ hẳn là lão đã đọc rồi. Hơn nữa, chúng ta đến đâu rồi họ cũng không biết, muốn tìm đến đây cũng không được. Mẹ Hạ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận