Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 155 - Moi người không bắt được mà con

Chương 155 - Moi người không bắt được mà conChương 155 - Moi người không bắt được mà con
Chương 155 - Mọi người không bắt được mà con bắt được
Sau khi câm giấy thấm dầu ra khỏi cửa lớn Cung Tiêu Xã, Thẩm Thính Hồng liên nhìn thoáng qua đồ ở bên trong. Đúng thật là ở bên trên có vụn bánh quy và một ít bánh quy vỡ nhưng khi dùng tay gạt ra, cô có thể nhìn thấy bên trong có một ít miếng tuy không được hoàn chỉnh nhưng coi được coi là miếng bánh quy lớn.
Tức khắc cô dở khóc dở cười.
Mặc dù hôm nay khởi hành không thành công, nhưng trên đường trở về tâm trạng của Thẩm Thính Hồng vẫn rất tốt, không phải chỉ là có chút thất bại sao? Nó không thể làm khó cô chút nào.
Sau cơn mưa trời lại sáng, hơn nữa đây là bước đầu trong sự nghiệp của mình. Nếu bị đánh bại luôn ở chỗ này thì quá lom dom. Khi Thẩm Thính Hồng trở về nhà, Lưu Nguyệt vẫn đang bận rộn với công việc trong tay.
"Ni Nhi, con đã về rồi đấy à."
"Dạ, mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn mắt Lưu Nguyệt có chút đỏ là Thẩm Thính Hồng đã biết nhất định mẹ không được nghỉ ngơi nhiều.
"Như này đã là cái gì, đây chẳng phải công việc nặng nhọc, nó nhẹ nhàng hơn làm nông rất nhiều. Đặc biệt là bức tranh con đưa cho mẹ rất đẹp nên thành phẩm làm ra cũng đẹp thực sự.
Kể từ khi Thẩm Thính Hồng nói về kế hoạch của mình, Lưu Nguyệt toàn tâm toàn ý làm quần áo. Đặc biệt là nhìn con gái mình ngày nào cũng phải chạy ra ngoài, cũng rất vất vả nên bà ấy phải làm càng đẹp hơn một chút, phải dụng tâm hơn nhiều để lúc con gái bàn bạc với Cung Tiêu Xã sẽ dễ dàng hơn chút.
"Mẹ, mẹ cần phải nghỉ ngơi thật hợp lý. Nếu lỡ mắt mẹ có vấn để gì thì dù chúng ta có thể may quần áo, mẹ cũng không làm được.' Thẩm Thính Hồng thuyết phục.
"Được, được, đều nghe con gái của mẹ." Lưu Nguyệt vội vàng đặt đồ may vá và vải vóc trong tay xuống.
Thật ra bà cảm thấy cũng chẳng có chuyện gì nhưng bà vẫn sợ con gái mình lo lắng.
"Hôm nay thế nào rồi con?" Lưu Nguyệt hỏi.
Thẩm Thính Hồng lắc đầu/Vẫn không thành công, chủ yếu là bên xưởng dệt không nhìn thấy nguồn tiêu thụ của chúng ta nên căn bản họ chướng mắt mối làm ăn này của chúng ta.
Lưu Nguyệt nhíu mày, Thế thì quá vất vả cho con rồi."
"Mẹ, không phải mẹ đã nói đây chỉ là chuyện nhỏ so với việc đi làm nông sao?" Thẩm Thính Hồng cười nói.
"Ôi chao! Như thế có gì giống nhau à? Một đứa con gái một thân một mình như con ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại thì làm sao mà không vất vả được?' Lưu Nguyệt cực kỳ đau lòng.
Lúc này Thẩm Thính Võ vui vẻ chạy vào từ ngoài cửa,'Bé út, bé út, em mau xem anh hai mang gì vê cho em nè."
"Con chạy chậm thôi, đừng đụng vào em gái của con." Nhìn bộ dáng hấp tấp của anh ấy, Lưu Nguyệt vội vàng hô to.
Thấy mẹ nói thế, Thẩm Thính Võ phanh lại khẩn cấp, dừng lại ở chỗ cách Thẩm Thính Hồng khoảng một mét.
Lúc này hai mẹ con mới nhìn thấy rõ Thẩm Thính Võ đang cầm thứ gì đó trên tay, nhìn kỹ hơn thì hoá ra đó là một con gà rừng.
"Con lấy thứ này từ đâu ra đấy?" Lưu Nguyệt kinh hỉ hỏi.
“Ha ha, hôm nay con gà rừng này tự bay vào chỗ ruộng chúng ta làm việc. Kết quả tất cả mọi người bắt không được nó nhưng con lại bắt được." Thẩm Thính Võ rất kiêu ngạo.
"Được anh hai, anh giỏi thế!" Thẩm Thính Hồng rất nể tình ông anh trai mình mà khích lệ nói.
Nói vậy xong, Thẩm Thính Võ càng kiêu ngạo hơn,'Còn gì nữa, tối nay sẽ làm nó để bồi bổ thật tốt cho em."
"Để mẹ đi nấu nước giết gà." Lưu Nguyệt cũng rất vui vẻ, đúng thật là dạo gân đây con gái nhà mình rất bận rộn, vì vậy bà không muốn để Thẩm Thính Hồng vào phòng bếp.
Mấy ngày nay Thẩm Thính Hồng khá bận rộn, cũng không lấy đồ từ không gian ra cho nên mấy ngày nay đồ ăn trong nhà rất bình thường.
Tuy nhiên trước đó, Phương Thịnh cũng mang không ít đồ đến đây, ngoại trừ một cân thịt tươi Lưu Nguyệt làm hôm đó, còn lại đều là làm thành thịt muối. Cộng thêm số thịt lợn rừng trước đó chưa ăn hết nên giờ trong nhà vẫn còn thịt để ăn.
Nghĩ mấy ngày nay Thẩm Thính Võ phải kiếm công điểm một mình, cũng cực kỳ vất vả nên Thẩm Thính Hồng hô †o với Lưu Nguyệt đang ở trong bếp,'Mẹ nấu thêm cả thịt muối đi."
Đối với yêu cầu của con gái mình, từ trước đến nay Lưu Nguyệt chưa bao giờ từ chối, vì vậy giọng nói của Lưu Nguyệt lập tức truyền ra từ nhà bếp, Được!"
Thẩm Đại Cường đã đi làm ở huyện thành, lúc đó Lưu Nguyệt đi cùng với ông ấy, cũng không biết bao giờ mới có thể nghỉ nên đến giờ trong nhà chỉ còn bốn mẹ con.
Không bao lâu sau Thẩm Thính Văn đã trở lại, chẳng qua sắc mặt của anh ấy không được tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận