Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 181 - Đã Đến Lúc Chuẩn Bi Kết Hôn

Chương 181 - Đã Đến Lúc Chuẩn Bi Kết HônChương 181 - Đã Đến Lúc Chuẩn Bi Kết Hôn
Chương 181 - Đã Đến Lúc Chuẩn Bị Kết Hôn
"Cái ông này, người ta mơ ước mãi không được công việc này. Thế mà ông còn chưa hài lòng sao?” Lưu Nguyệt mắng ông chồng nhà mình.
Tuy nói vậy thôi nhưng lúc Thẩm Đại Cường mới đi, bà không quen mấy ngày liền.
Nhà họ Thẩm cũng không có quy định lúc ăn phải yên lặng không nói gì, Thẩm Đại Cường về nhà xong liền rửa tay để ăn cơm, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Lưu Nguyệt và Thẩm Thính Hồng kể cho Thẩm Đại Cường nghe những chuyện đã xảy ra khi ông vắng mặt, nhưng chưa nói cho ông chuyện của Hàn Cần và Thẩm Thính Văn để ông đỡ sốt ruột.
Trông Thẩm Đại Cường có vẻ tự hào khi nghe những chuyện lớn mà con gái mình đã làm được trong khoảng thời gian này.
"Con gái tôi vẫn là người có năng lực."
"Nhưng không sao, tôi liền nói con gái chúng ta có tương lai tốt đẹp phía trước. Nhìn xem, mới vừa tốt nghiệp mà nó đã làm được chuyện lớn như vậy rồi." Lưu Nguyệt không hề keo kiệt khen ngợi cô con gái của mình, từ trước tới nay bà cực kỳ tin tưởng Thẩm Thính Hồng.
Trong thâm tâm của Lưu Nguyệt, chuyện gì con gái mình không làm được thì người khác cũng không có khả năng làm thành.
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Tuy nơi đây không thiếu lự kính của người mẹ ruột nhưng những gì cô làm khiến bà cực kỳ hài lòng.
Thẩm Thính Hồng che mặt, may mà nơi này không có người ngoài. Nếu lỡ may bị người ngoài nghe được thì cô ngại chết mất. Giờ công việc còn chưa thành công đâu, một đồng tiền lãi cũng chưa có, thế mà giọng điệu của ba mẹ như thể cô đã kiếm được tiền về cho đại đội vậy.
"Sau này Tiểu Diệp không trở lại quân đội đúng không?”
"Đúng rồi ạ!" Diệp Thận Ngôn gật đầu.
"Vậy chúng ta có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn của Thính Hồng và cháu rồi." Thẩm Đại Cường nói.
Lưu Nguyệt cũng tiếp lời'Đúng vậy, phải chuẩn bị nhanh chuyện này thôi, tháng sau là sinh nhật 18 tuổi của Thính Hồng nhà ta rồi."
"Mẹ, có phải quá nhanh rồi không?" Vẻ mặt Thẩm Thính Hồng khó hiểu, sao tự dưng lại phải kết hôn rồi?
"Con bé Ni Nhi ngốc này, con thì biết cái gì? Con cho rằng nói kết hôn là kết hôn ngay được sao? Có nhiều thứ phải chuẩn bị lắm đấy!" Lưu Nguyệt cười nói.
Lúc này Thẩm Thính Hồng mới gật đầu, cô không ác cảm với chuyện phải kết hôn. Thứ nhất là vì cô thích Diệp Thận Ngôn, chủ yếu cô là người nhan khống, vừa vặn Diệp Thận Ngôn lại đúng gu của cô.
Thứ hai, Diệp Thân Ngôn vì cô mà xuất ngũ, cô cũng không ra vẻ gì cả. Đương nhiên, nếu muốn kết hôn, cho dù bản thân Diệp Thận Ngôn không đề cập đến chuyện này thì cô cũng sẽ đề nghị anh giải ngũ, chỉ là mượn lần kết hôn này để làm cái văn chương.
Thẩm Thính Hồng hiểu rất rõ bản thân mình không phải loại người đại ái vô cương. Chông và mình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, huống chí là một quân nhân, thời thời khắc khắc đều phải gặp rất nhiều nguy hiểm...
Nói cô ích kỷ hay nhỏ nhặt cũng được, dù sao cô cũng không chịu được cái cảnh một người bảo vệ gia đình nhỏ, một người bảo vệ mọi người.
"Cháu không có ba mẹ, vì vậy chuyện kết hôn phải phiên cô chú lo toan một chút nhưng chắc chắn cháu sẽ không để Thính Hồng phải thiếu thốn cái gì. Diệp Thận Ngôn nói lời này với vẻ mặt rất tự hào.
"Được, được, cô biết cháu là đứa trẻ tốt, nếu không lúc ấy cô chú không để cháu đính hôn với Ni Nhi." Lưu Nguyệt cực kỳ vừa lòng, chỉ cần Diệp Thận Ngôn đối xử tối với con gái nhà mình thì bọn họ có gì phải lăn tăn khi nhọc lòng thêm chút.
Diệp Thận Ngôn nhìn thoáng qua Thẩm Thính Hồng, thấy cô không nói gì phản đối anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, vừa rồi anh có đôi chút lo lắng, chỉ sợ Thẩm Thính Hồng không muốn kết hôn, may mà cô gái nhỏ đồng ý gả cho mình. Trong lòng anh cũng bắt đầu cân nhắc, nếu đã nói đến chuyện này rồi thì anh cũng phải bắt đầu chuẩn bị. Đại kiện cần thiết cũng phải đi mua, trong tay anh chỉ có một phiếu xe đạp, may mà lần viết thư gửi cho các người anh em ở quân đội, anh cũng nhờ họ tìm cho phiếu đồng hồ và phiếu radio.
Anh nhận được không ít tiền xuất ngũ, nhất định phải để cô gái nhỏ gả cho mình một cách thật vẻ vang.
Sau bữa cơm, Diệp Thận Ngôn liên trở về nhà của mình. Chuyện đã thu xếp xong xuôi, không có lý do gì phải ở lại đây nữa, bây giờ không cần phải nóng nảy, đến khi cưới được cô gái nhỏ về nhà thì ngày nào họ cũng được ở bên nhau, thời thời khắc khắc bên nhau.
Nghĩ đến tương lai không xa, khi mở mắt sẽ thấy ánh sáng mặt trời cùng với Thẩm Thính Hồng, khoé miệng Diệp Thận Ngôn không khỏi cong lên.
Thẩm Thính Văn vẫn luôn im lặng khi họ đề cập đến chuyện kết hôn, như thể anh ấy đang tự suy nghĩ cái gì đó.
Thẩm Thanh Thanh ở lại đại đội hai ngày kế tiếp, Thẩm Thính Văn cũng biến mất tăm hơi sau giờ tan học. Cho đến tận đêm trước khi Thẩm Thanh Thanh phải trở lại làm việc, Thẩm Thanh Thanh mới đi theo Thẩm Thính Văn trở về nhà họ Thẩm, kèm với đó là một quả bom.
Bạn cần đăng nhập để bình luận