Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 152 - Bản kế hoach

Chương 152 - Bản kế hoachChương 152 - Bản kế hoach
Chương 152 - Bản kế hoạch
"Thính Hồng, bản kế hoạch của cháu thật kỹ càng tỉ mỉ nhưng nó có khả thi hay không là do lãnh đạo ở công xã định đoạt. Như cháu đã nói ở trên, chuyện này vẫn phải xem ý tứ của Cung Tiêu Xã và xưởng dệt." Thẩm Vệ Quân đọc xong cũng động tâm.
Đặc biệt là tương lai tươi sáng được đề cập ở phía sau bản kế hoạch của Thẩm Thính Hồng, thân là một đại đội trưởng ông ấy nhịn không được bắt đầu phấn khích.
Ở phần kết của bản kế hoạch, Thẩm Thính Hồng nhắc tới sau khi có doanh số ổn định sẽ xây xưởng nhỏ ở trong thôn. Sau đó sẽ mời một số người có tay nghê tốt trong thôn đến xưởng làm việc, vấn đề tiên lương hàng tháng cũng được giải quyết.
Muốn nói dân quê hâm mộ người thành phố ở điểm gì nhất, đương nhiên là vì người thành phố có tiên lương. Trong các nhà máy ở thành phố, phần lớn công nhân viên chức đều là người thành phố, số phần trăm người nông dân chính cống được ăn lương thực hàng hoá như Thẩm Đại Cường cực kỳ ít.
Nếu như đại đội của họ có thể xây một cái xưởng nhỏ thì có không ít người trong đại đội sẽ nhận được tiên lương.
Dần dần, cuộc sống của nhóm này ngày càng khấm khá.
Nếu việc này thật sự thuận lợi, có thể thôn Đoàn Kết sẽ trở nên cực nổi tiếng trong tương lai.
"Chú, chuyện này phải do chúng ta chạy đi nhưng giờ vẫn phải chờ giấy phê duyệt của công xã." Thẩm Thính Hồng nói.
Nếu thật sự có thể khai sáng một nghề phụ cho đại đội thì đó đúng thật là công trạng của ông ấy. Hơn nữa làm một người đại đội trưởng có trách nhiệm, Thẩm Vệ Quân cũng hy vọng có thể để các đội viên không phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc nên ông ấy cũng rất ủng hộ vấn đề này.
"Được, đúng lúc hôm nay không có chuyện gì làm, chúng ta liền đi một chuyến."
"Nhưng chú này, cháu còn lời phải nói trước với chú để đề phòng sau này sẽ loạn. Nếu chuyện này thành công thì sau này cháu sẽ là người chạy đi chạy lại, còn chuyện nữa, nếu quần áo làm không tốt, người Cung Tiêu Xã sẽ không nhận, đến lúc đó chắc chắn mẹ cháu sẽ tốn thời gian để dạy cho mọi người làm nên lợi nhuận kiếm được phải chia cho nhà cháu ba mươi phần trăm." Thẩm Thính Hồng nói.
Đương nhiên cô không phải người vô tư cống hiến, cũng không có chuyện sau này mọi việc hoàn thành xong xuôi mà cả nhà cô phải đến xưởng làm kiếm tiền lương cả, nếu vậy thì cô chạy đi một chuyến này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Thẩm Vệ Quân trâm ngâm một lúc rồi nói,'Nếu việc này có thể thành công, chuyện cháu đề cập đến sẽ được thực hiện."
Thế là Thẩm Vệ Quân đi quá giang một chiếc xe bò, hai người cùng hướng về công xã.
Công xã cách đây không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút sẽ đến nơi.
Lúc Thẩm Vệ Quân tìm đến lãnh đạo để nói chuyện này, ông ấy đã khiến khá nhiều vị lãnh đạo bị sốc.
"Nếu làm được thì cứ làm." Một lãnh đạo công xã gật đầu nói, giống như thành tích của Thẩm Thính Hồng sẽ có lợi cho thành tích chính trị của Thẩm Vệ Quân, việc họ hoàn thành việc này cũng sẽ có lợi cho công xã. Đúng như những gì Thẩm Thính Hồng đã suy nghĩ ngay từ đầu mọi chuyện quả thật rất suôn sẻ, họ cũng đã nhận được thư đồng ý của công xã.
Sau đó, giai đoạn tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc chuyện này mà muốn thành công thì phải đi đàm phán với hai bên xưởng dệt và Cung Tiêu Xã.
"Chuyến tiếp theo sẽ phải dựa vào cháu, cháu đúng là một người có tiền đồ." Từ khi ra khỏi công xã, nụ cười trên môi Thẩm Vệ Quân chưa bao giờ tắt vì ông ấy không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi đến vậy.
Thẩm Thính Hồng gật đầu,'Còn phải chờ một khoảng thời gian gian nữa để mẹ cháu có thời gian làm ra vài thành phẩm. Chỉ khi người ở Cung Tiêu Xã nhìn thấy sản phẩm thì họ mới động tâm được."
Thẩm Vệ Quân cũng hiểu đạo lý này, ông ấy lập tức gật đầu,Cháu cứ yên tâm mà làm, hai ngày này chú sẽ cho mẹ cháu nghỉ ở nhà làm quần áo. Dù chuyện này có thành công hay không, mẹ cháu cũng được tính là mãn công điểm."
Đối với quyết định này của Thẩm Vệ Quân, Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất thoải mái nhưng vẫn phải nhắc nhở một chút, Chú à, trước khi chuyện này được xác định, tốt nhất là chú đừng nói với ai cả. Nếu không mang đến hy vọng rồi lại làm thất vọng sẽ khiến họ bất mãn.”
Đương nhiên Thẩm Vệ Quân cũng hiểu đạo lý này.
Sau khi về nhà, Thẩm Thính Hồng bắt đầu cân nhắc đến chuyện này. Cô phải đến xưởng dệt trong thị trấn thử một chút, nếu lỡ không thành công thì chỉ có thể lên huyện thành.
Nếu muốn làm việc ở huyện thành, khó tránh khỏi việc phải có quan hệ, mà nhân vật lớn duy nhất cô quên được ở huyện thành chính là Phương Thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận