Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 171 - Phải làm dì tiếp theo

Chương 171 - Phải làm dì tiếp theoChương 171 - Phải làm dì tiếp theo
Chương 171 - Phải làm gì tiếp theo
Thật ra mọi người đã tính toán sơ bộ ở nhà xem xây một cái xưởng nhỏ cần khoảng bao nhiêu tiên nên cũng biết rằng với số tiên của mình sẽ mua được bao nhiêu cổ phần. Chính vì vậy, họ cũng hiểu ba mươi phần trăm cổ phần trong tay Thẩm Thính Hồng có ý nghĩa gì.
Nhưng sau này còn phải nhờ người ta chạy đi chạy lại trong thị trường, mà những người như bọn họ, ngoài bỏ tiền ra cũng chẳng làm được gì. Ngẫm lại thì đó là chuyện quá bình thường, nếu để họ phải đi đàm phán với xưởng dệt và chủ nhiệm Cung Tiêu Xã thì sợ rằng một chữ không nói nổi.
Ngay cả mối làm ăn buôn bán không lấy được thì làm sao có tư cách nói đến chuyện kiếm tiền?
Lần này tổng cộng 70 phần trăm cổ phần là 2700 đồng tiên, mọi người dựa theo ba mươi đồng một cổ để mua số cổ phần mình muốn. Nếu sau này có phát sinh chi phí thì mọi người cứ căn cứ theo số tiên này mà thanh toán.
Vì Diệp Thận Ngôn muốn ra tay nên vốn hai mươi phần trăm cổ phân Thẩm Thính Hồng muốn lấy đã giảm xuống còn mười lăm, nó tương đương với chuyện cô phải lấy ra 450 đồng tiền.
Mọi người không hề bất ngờ với việc cô lấy ra 450 đồng, trước đó Phương Thịnh cầm rất nhiều đồ đến để cảm ơn, mọi người chẳng biết có tiền hay không. Không những thế, nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt còn có thể đến hỗ trợ, có khi số này còn có cả tiên của họ.
Tuy thiếu 5 phần trăm, nhưng trên tay Thẩm Thính Hồng vẫn có 55 phần trăm cổ phần và cô đã có toàn quyên quyết định.
Thẩm Thính Hồng làm như vậy là vì hy vọng lúc mình làm việc không có người nào đến khoa tay múa chân, cô cũng không quá quen biết mấy người này. Bọn họ cứ đầu tư rồi chờ chia tiên là được rồi, nếu có người không hiểu hoặc giả vờ hiểu thì rất khó chịu.
Diệp thận ngôn bỏ ra 300 đồng để mua 10 phần trăm cổ phần, những người khác đều trợn tròn mắt khi chứng kiến cảnh này. Nhìn vào hàng chục trăm đồng trong tay mình, họ liên cảm thấy ngại ngùng.
Tuy nhiên cũng không thể so sánh được với người ta, Diệp Thận Ngôn đã có tiên lương trong nhiêu năm. Đừng nói 300 đồng, có khi cả 600 đồng cũng lấy ra dễ dàng.
Thẩm Vệ Quân lấy đi 10 phần trăm, như vậy cũng chỉ còn thừa 35 phân trăm cổ phần.
Mấy người nhà của cán bộ đại đội lại lấy đi 15 phần trăm cổ phần, cuối cùng chỉ còn 20 phần trăm cổ phần cho những người còn lại. Bọn họ chỉ muốn thử một lần, tốt nhất là thành công, nếu không thành công thì họ cũng không lỗ quá nhiều.
Cứ thế cổ phần đã được xác định, Thẩm Vệ Quân viết tay một bản hợp đồng, ghi rõ ràng về cổ phần của mọi người, và viết cả rất nhiều điều, bao gồm cả việc nếu ai đó làm điều gì đó cố ý tổn hại đến lợi ích của tập thể, mọi người đều có quyên sử dụng số cổ phiếu trong tay để bỏ phiếu loại trừ một người đó, hơn nữa cổ phần chỉ có thể trả lại theo tiêu chuẩn ban đầu.
Nói cách khác, cho dù sau này xưởng có thể kiếm được mười nghìn đồng một năm thì người bị đuổi đi vì làm trái quy định cũng chỉ có thể đòi lại cổ phần của mình với giá 30 đồng một cổ phiếu.
Điều này do Thẩm Thính Hồng đưa ra vì lo lắng có người lợi dụng sơ hở làm chuyện xấu.
Về những điều khoản này, Thẩm Vệ Quân cũng nói rõ ràng rành mạch, những chuyện này trước sau như một không nên nói lung tung, sau khi mọi người ký tên và ấn dấu vân tay, mỗi người sẽ nhận được phần của mình.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn mỗi người cũng có một bản. Tuy nó không phải là khế ước tiêu chuẩn ở hậu thế nhưng cũng có thể coi là đảm bảo, dù sao nếu có người phạm sai lâm, những người khác ở đây đều có thể lấy thứ này ra.
Ký tên xong xuôi, mọi người cùng nhau bàn bạc những vấn đề tiếp theo.
"Đại đội trưởng, chúng tôi không hiểu những chuyện này. Nếu mọi người đều đã ngôi ở đây rồi thì hai người nói cho chúng tôi xem phải làm gì tiếp theo."
Người nói chuyện là tỉ số viên của đại đội, ông ta cũng biết chút nội tình nên hôm nay mang theo tất cả số tiên đã tích góp bao năm qua.
Ông ta vừa nói xong lời này, những người khác cũng liên tục phụ hoạ.
"Đúng đấy, chúng tôi là người quê mùa chân chính. Nếu trong tay không có tiền thì chúng tôi cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện này, vẫn cứ để đại đại trưởng và Ni Nhi nhà họ Thẩm suy nghĩ thế nào đi!"
Trên mặt mọi người đều tràn đây sự hưng phấn, dù sao để hạ quyết tâm móc tiên ra cũng không dễ dàng. Họ hạ ra quyết tâm này chỉ vì muốn kiếm tiền, nếu có thể xoay người thật, chắc chắn sau này nhà họ có thể trải qua ngày lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận