Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 218 - Chỉ Sơ Không Có Tiểu Tâm Tư

Chương 218 - Chỉ Sơ Không Có Tiểu Tâm TưChương 218 - Chỉ Sơ Không Có Tiểu Tâm Tư
Chương 213 - Chỉ Sợ Không Có Tiểu Tâm Tư
"Lông vịt có rất nhiêu, mấy thôn gân bọn chú cũng nuôi vịt. Vì lông vịt cần phải xử lý nên trước đây bọn chú thường đốt chung.
Vừa lúc tích mấy ngày để đốt nên đúng thật là rất nhiều, thu xếp hơn một nghìn cân thì không thành vấn đề.
Thật ra, lúc đầu Thẩm Thính Hồng không ngờ lại thu thập được nhiều lông vịt như vậy. Cũng không ngờ ngành chăn nuôi có thể đạt đến trình độ này, nếu thật sự có một nghìn cân lông, sau trừ hao tổn thất ít nhất cũng làn được hơn một trăm cái áo lông vũ.
Sau khi bán hết đợt này, chắc hẳn mấy người bên này lại có, để sống sót qua mùa đông này hẳn không có vấn đề qì.
Đại khái đoán được Thẩm Thính Hồng đang suy nghĩ gì, lão đội trưởng liền giải thích nói,'Nơi này có sức tiêu thụ vịt rất lớn, nếu chỉ có một thôn nuôi thì căn bản sẽ không đủ để cung cấp cho cả Bắc Kinh, có đôi khi còn phải đưa đến nơi khác nên đương nhiên lượng tiêu thụ sẽ rất lớn. Hơn nữa, không chỉ có riêng thôn bọn chú làm nghề này, nếu như cháu thật sự cần số lượng lớn thì bọn chú có thể đến nơi khác thu mua giúp cháu nhưng chú dùng giá gì để thu mua chính là chuyện của chú, cháu thấy thế nào?"
Lúc này, lão đội trưởng cho người ta một cảm giác rất khôn khéo, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không khỏi khâm phục ông ấy. Nếu đã đến tuổi này mà vẫn có thể ngồi vững ở vị trí đội trưởng thì nhất định đã giành được sự ủng hộ của mọi người.
"Đương nhiên, đúng thật là lần này chúng cháu cần tương đối nhiều. Nếu như chú có thể giúp chúng cháu thu được thì chúng cháu sẽ không quan tâm đến phần trung gian, cứ năm xu một cân là ổn." Thẩm Thính Hồng nói.
Không sợ đối phương có tiểu tâm tư mà chỉ sợ đối phương không có tiểu tâm tư, chỉ cần ông ấy thấy chỗ tốt khi làm trung gian thì sau này sẽ càng tận tâm tận lực.
"Vậy ba ngày nữa hai đứa hãy đến đây một chuyến nữa, đến lúc nhận hàng, hai đứa định mang lên tàu hỏa hay gửi qua bưu điện?"
"Có thể chúng cháu sẽ đưa thẳng chúng lên tàu.'
Không phải bưu cục không nhận món đồ quá khổ như vậy, tuy nhiên phải chờ thời gian rất dài nên lân này Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn dự định sẽ đóng gói hàng lên tàu mang về.
Tàu hoả sẽ chở hàng, chỉ cần thông báo trước mà thôi.
"Được, đợi mọi chuyện giải quyết xong, chú sẽ lái máy kéo giúp hai đứa chở hàng.' Lão đội trưởng nói.
Thẩm Thính Hồng lấy ra một trăm đồng rồi nói,Chú, đây là một trăm đồng, chú giúp cháu gom hai nghìn cân trước, thừa thiếu bao nhiêu cháu sẽ bù sau.”
Lão đội trưởng cũng là người rất biết điều, lấy tiền xong lập tức liên viết một tờ biên lai, cả hai bên đều vô cùng hài lòng.
Ông ấy không ngờ, hai người Thẩm Thính Hồng lại trực tiếp trả tiền, điều đó khiến ông ấy đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này. Ông ấy đi thu, đừng nói năm xu một cân, dù có một- hai xu một cân cũng có người bán. Dù sao đây chỉ là những thứ đồ bỏ đi, đến lúc đó thôn bọn họ tuyệt đối có thể trổ hết tài năng ở trong những thôn cùng chăn nuôi.
Việc làm ăn do ông ấy đàm phán, việc cuộc sống người dân ngày càng nâng cao đương nhiên là chiến tích của ông ấy. Ông ấy sắp về hưu, có thêm chuyện này sẽ là một dấu chấm câu hoàn hảo, dù ông ấy có về hưu thì trọng lượng của ông ấy ở trong thôn sẽ không ít hơn chút nào.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn nhận biên lai rồi rời đi một cách rất hài lòng.
"Không ngờ chuyện này lại giải quyết nhanh như vậy, giờ chúng ta có thể chơi vui vẻ một chuyến ở Bắc Kinh rồi." Thẩm Thính Hồng vui vẻ nói.
"Đúng! Em có muốn đi nơi nào không?" Diệp Thận Ngôn hỏi.
"Chắc chắn phải đi Thiên An Môn rồi, còn phải đi cả Vạn Lý Trường Thành nữa, tôi cũng muốn leo lên và ăn thử một lần các đặc sản của kinh đô, tôi muốn thử cả món nước đậu xanh nữal" Thẩm Thính Hồng hưng phấn nói, trong đầu không còn gì vướng bận nữa, đương nhiên giờ phải đi bù đắp lại những tiếc nuối ở đời trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận