Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 570 -

Chương 570 -Chương 570 -
Chương 570 -
Đúng lúc này, không ai có thể ngờ, một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện, đó thế mà lại là Tịch Tĩnh An khuất dạng từ lâu.
Diệp Thận Ngôn nhướng mày nhìn Tịch Tĩnh An,'Sao anh lại đến đây?"
Tịch Tĩnh An khoanh tay trước ngực, Sao tôi không được tới, dù gì chúng ta cũng đã từng hợp tác mà, tôi đến thăm mọi người thì có gì xấu đâu, nhỉ?"
Diệp Thận Ngôn chẳng còn gì để nói.
Thẩm Thính Hồng hơi bất ngờ,Lâu rồi không gặp."
Tịch Tĩnh An nói với giọng điệu cà lơ phất phơ/Sao? Nhớ tôi à?"
"Xì!" Thẩm Thính Hồng trợn tròn mắt.
"Đây là Đại Bảo và Nhị Bảo nhị, không ngờ là đã lớn như vậy rồi đấy. Đến đây, để chú lì xì cho mấy nhóc nào.
Tịch Tĩnh An hệt như bọn buôn người đang lừa trẻ em để đem bán, gương mặt cười đến mực nở hoa.
Đại Bảo và Nhị Bảo chẳng thèm đến gần anh ta, chỉ tò mò đáng giá người đàn ông trông khá tự phụ và pha chút bỉ ổi trước mắt.
Hình như trước kia họ chưa từng nhìn thấy người này thì phải. Không, là có gặp rồi, nhưng lúc ấy họ chỉ mới là trẻ sơ sinh, thị lực vẫn chưa phát triển hết, nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
Dù sao người lớn lên mà đẹp như vậy, không nhiều.
Xét theo thái độ của ba mẹ mình, đã đủ để hiểu đây chẳng phải là người xấu gì.
"Lần này về là vì nghe nói hai người đang mở nhà máy, bất động sản và mở cửa hàng, thế mới muốn đến chúc mừng, tiện thể ôn chuyện với mấy người thôi.'
Lão Cổ nhìn người đàn ông đối diện, nhíu mày, suy nghĩ một lúc, do dự hỏi,'Cậu là tên nhóc nhà họ Tịch à?"
Vừa dứt lời, cả Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đều kinh ngạc, không ngờ Lão Cổ lại có thể nhận ra Tịch Tĩnh An.
Đã nhiều năm Tịch Tĩnh An không ở Hồng Kông, vẫn luôn tập trung phát triển ở Đại Lục. Nhìn lúc lâu, mới có thể nhận ra Lão Cổ đã già hơn rất nhiều so với lần gặp mặt lúc trước.
"Ông à, sao ông lại ở đây?"
Lão Cổ chưa kịp đáp lời, bất chợt, vẻ mặt của Tịch Tĩnh An như hiểu ra điều gì đó, anh ta nói sao lúc trước cứ thấy Diệp Thận Ngôn quen quen, cuối cùng mới nhớ ra.
Diệp Thận Ngôn khi lớn lên trông rất giống Cố Giác, thế nên Tịch Tĩnh An lập tức hỏi thẳng,'Anh là con riêng của chú Cố Giác sao?"
Diệp Thận Ngôn không nói nên lời,Không phải!"
"Không có khả năng, anh giống Cổ Giác như vậy. Còn cả Lão Cổ ở đây mà anh còn nói không phải."
Tịch Tĩnh An cảm thấy mình hiểu thấu được chân tướng, đây cũng chính là lý do anh ta không muốn quay về Hồng Kông. Đừng nói là Cổ Giác, ngay cả cha của anh ta cũng không thiếu con ngoài giá thú ở bên ngoài. Ông cha anh ta không thiếu con trai nên anh ta có ở Hồng Kông cũng không thành vấn đề.
"Thằng nhóc này, lâu lắm rồi cậu không về. Cha cậu đang lùng sục tìm cậu khắp nơi đấy."
"Ông ta tìm tôi làm gì? Chắc là bắt tôi về lấy vợ chứ gì? Còn lâu tôi mới cần, những người ông ta chọn đều là chọn con dâu cho bản thân, chứ có phải chọn vợ cho tôi đâu."
Tịch Tĩnh An rất chán ghét nhất những cô tiểu thư đó. Mấy người này ngày nào cũng chỉ biết tụ tập, như thể không có việc gì khác để làm.
Để anh ta cưới những người đó, thà giết anh ta còn hơn.
Lão Cổ không còn từ gì để nói, tên nhọc nhà họ Tịch, cũng chính là cha Tịch Tĩnh An kia đúng là tìm được không ít cô gái. Người này chỉ châu chực kho nào Tịch Tĩnh An về liên bắt đi xem mắt, thích ai thì kết hôn ngay.
Tuy nhiên, có một điều phải thừa nhận là tiêu chí chọn vợ cho Tịch Tĩnh An là nhà ngoại có thể giúp đỡ Tịch Tĩnh An, hoặc ít nhất cũng mang lại lợi ích tốt cho nhà họ Tịch.
Suy cho cùng, Tịch Tĩnh An là đại thiếu gia chính thức của nhà họ Tịch, anh ta khác với những đứa con ngoài giá thú bên ngoài. Cuộc hôn nhân của anh ta sẽ quyết định phần lớn liệu nhà họ Tịch có thể tiến lên một tâm cao mới hay không.
Chẳng trách Tịch Tĩnh An lại kiên quyết không muốn quay lại Hồng Kông. Huống chỉ là Tịch Tĩnh An đến đại lục xong liên không muốn quay về nữa.
Không lâu sau, Dì Vương đi với đứa nhỏ ra khỏi phòng bếp. Vẻ mặt cậu bé mãn nguyện vô cùng, hiển nhiên là đã ăn một bữa no nê.
"Dì đưa thằng bé đi nghỉ trước!" Dì Vương chào họ.
"Vâng ạ." Thẩm Thính Hồng gật đầu.
Tịch Tĩnh An có chút bối rối, sao trước đây anh ta lại không biết nhà họ Thẩm có một đứa con như vậy,'Đây là con của ai? Chẳng lẽ là..."
Tịch Tĩnh An khó khăn không nói nên lời nhìn Diệp Thận Ngôn.
"Cút đi!" Diệp Thận Ngôn liếc anh ta một cái.
"Hôm nay tôi nhặt được, đứa nhỏ này thật đáng thương, chúng tôi đang thương lượng để thằng bé ở lại đây." Thẩm Thính Hồng giải thích.
“Nhặt?' Tịch Tĩnh An nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận