Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 208 - Tìm Lối Vào Chơ Đen

Chương 208 - Tìm Lối Vào Chơ ĐenChương 208 - Tìm Lối Vào Chơ Đen
Chương 208 - Tìm Lối Vào Chợ Đen
Công viên là miễn phí, cũng không cân vé vào cửa nhưng khung cảnh ở đây khá đẹp, ngoại trừ một số con đường và vài toà nhà ở bên ngoài thì đúng thật là không bị ô nhiễm quá nhiều.
So với công viên mang theo hơi hướng khoa học kỹ thuật ở đời sau thì Thẩm Thính Hồng cảm thấy công viên nguyên sinh như vậy dễ dàng khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai người dạo ở trong công viên một lát, đến đúng thời gian mới quay trở lại nhà khách. Sau khi giải quyết xong chuyện lông vịt thì hai người họ có thể tự túc chi phí để đi du ngoạn mấy ngày mới trở về, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.
"Lúc ngủ nhớ đóng cửa lại, có chuyện gì thì gọi tôi. Trước khi vào phòng, Diệp Thận Ngôn dặn dò cô.
"Tôi biết rồi!" Thẩm Thính Hồng nói gì đó, Anh chờ tôi một lát."
Dứt lời cô liên chạy vê phòng để lấy ra tấm ga trải giường giống y hệt cái họ đã dùng trên tàu hoả trước đó, chỉ có điều cái này chưa dùng đến/Anh nên trải cái này lên đi, rốt cuộc đồ trong nhà khách đã có rất nhiêu người sử dụng qua, cẩn thận một chút thì tốt hơn đấy."
Diệp Thận Ngôn nhận lấy, anh phát hiện ra một thuộc tính khác của tiểu tiên nữ, cẩn thận!
Sau đó hai người vê phòng của mình nghỉ ngơi.
Thật ra, Thẩm Thính Hồng còn cân nhắc chờ Diệp Thận Ngôn ngủ thì lấy đồ ra một chuyến. Trong không gian của cô trữ nhiều hàng như vậy, mà giờ vừa vặn lại ở Bắc Kinh - nơi có năng lực chi tiêu tương đối tốt, chắc chắn phải đi một đợt mới được. Chợ đen sẽ không đóng cửa sớm như vậy, rốt cuộc ở nơi này bây giờ không nghe ngóng được mờ ám gì. Thêm nữa, Thẩm Thính Hồng suy đoán, nơi đây là dưới chân hoàng đế, chắc chắn chợ đen sẽ phải kín tiếng hơn, rất có thể nó sẽ mở cửa vào ban đêm.
Cho nên nhìn thấy thời gian suýt soát cô liên trực tiếp ra khỏi cửa. Vì Diệp Thận Ngôn ở ngay sát bên cạnh nên cô lặng lẽ ra ngoài để không làm phiền đến Diệp Thận Ngôn.
Có một người phục vụ canh cửa nhà khách, thấy Thẩm Thính Hồng ra khỏi cửa cũng không nghĩ nhiêu, chỉ nghĩ là cô muốn ra ngoài mua đồ mà thôi.
Thậm chí còn có phần khinh thường Thẩm Thính Hồng, người ở nơi khác đến chính là như vậy. Có thể dễ dàng nhìn thấy những người từ nơi khác đến Bắc Kinh thì không chịu ngủ mà đi thăm quan khắp nơi.
Người địa phương họ còn lâu mới làm như vậy.
Một đám đồ nhà quê!
Thẩm Thính Hồng không biết người phục vụ suy nghĩ gì, cô tìm một nhà vệ sinh công cộng, thay quân áo thành một người già rôi bắt đầu hỏi thăm Xung quanh.
Đương nhiên cô không dám trắng trợn táo bạo hỏi chợ đen ở đâu, lúc này quả là có nhiều người ăn uống ở bên ngoài, Thẩm Thính Hồng liền chui vào một nhóm phụ nữ lớn tuổi.
Hiện giờ, cô đang trang điểm thành một người phụ nữ trung niên, vừa gia nhập nhóm người phụ nữ lớn tuổi liền giả vờ mặt mày ủ rũ, lời trong lời ngoài đều ám chỉ là con dâu mình mới sinh em bé, không có nơi nào để đi mua sắm.
Đừng đánh giá thấp những người phụ nữ lớn tuổi này, họ là nhóm “camera” chạy bằng cơm, nắm bắt nhiều thông tin nhất.
Ở đây cũng có vài người dân nhiệt tình, Thẩm Thính Hồng nói xong liền có người cho cô vài lời khuyên, rất nhanh Thẩm Thính Hồng đã biết được đại khái vị trí của chợ đen.
Xác định được chợ đen vẫn còn mở cửa cô liên an tâm. Nói lời cảm ơn với nhóm người phụ nữ lớn tuổi xong, cô liên hỏi đường tới chợ đen.
Đại khái khoảng hai mươi phút, cuối cùng cô cũng tìm được lối vào chợ đen.
Nhìn từ ngoài vào thì thật sự không thể liên tưởng nơi đây là chợ đen. Nó chỉ là một nhà máy bỏ hoang, nhìn cực kỳ cũ kỹ, mà cũng không có ánh đèn.
Thẳng đến khi đi vào nhà máy theo lời nhóm người phụ nữ lớn tuổi kia mới phát hiện được sự biến hoá. Bên trong cực kỳ sáng sủa nhưng vì nhân viên quản lý chợ đen lấy không ít miếng vải đen che đậy kín kế nên đứng ở ngoài nhìn vào tuyệt đối không thể phát hiện ra sự khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận