Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 125 - Chơi chiêu

Chương 125 - Chơi chiêuChương 125 - Chơi chiêu
Chương 125 - Chơi chiêu
Từ trước tới nay, quy tắc của thôn Đoàn Kết là hộ dân nào kiếm được nhiều công điểm hơn thì được lên nhận trước, còn những hộ dân làm được ít công điểm hơn thì nhận sau.
Vì năm nay phân gia, nhà Thẩm Thính Hồng không có nhiều người nên phần công điểm cũng hơi ở phía sau.
Nhưng ai bảo năm nay Thẩm Thính Võ được khen ngợi, mấy nhà có người được khen thưởng cũng giống Thẩm Thính Võ, đều có cơ hội được lên nhận lương thực đầu tiên.
Vì vậy được gọi lên nhận lương thực đầu tiên là chuyện rất vinh dự, cái tên đầu tiên Thẩm Vệ Quân gọi chính là Thẩm Thính Võ.
Đương nhiên không phải ai cũng làm được ra công điểm, thậm chí còn có các hộ gia đình được trợ cấp nhưng Thẩm Vệ Quân quản lý khá tốt nên những người như vậy trong thôn không có nhiều.
Chỉ có một ít cụ già neo đơn hoặc là các cô nhi được là hộ gia đình được trợ cấp. Hằng năm thôn vẫn tổ chức cứu hộ cho họ, tuy không phải ai cũng tình nguyện nhưng cho ít nhiều gì cũng không để những người này bị chết đói.
Sau khi được gọi tên, Thẩm Thính Võ ưỡn ngực ngẩng cao đầu dẫn ba mẹ mình đi nhận lương thực.
Trước đây, Thẩm Đại Cường đã bớt thời gian làm một cái xe đẩy nên mọi người trong nhà không phải mang vác về từng thứ về, nó thật sự rất tiện.
Thẩm Thính Hồng cũng đi theo, cô cực kỳ tò mò, đây là lần đầu tiên cô thấy được việc phân phát lương thực chính thức.
Thẩm Vệ Quân cầm một quyển sổ trên tay, trên đó còn viết một chuỗi số. Thẩm Thính Hồng không nhìn rõ nó là bao nhiêu nhưng chắc có bốn chữ số.
Sau đó là phân phát lương thực, vì một mình Thẩm Thính Võ làm công việc của hai người, hơn nữa Thẩm Đại Cường cũng kiếm được mãn công điểm (*). Lưu Nguyệt cũng không kém, tuy không kiếm được mãn công điểm nhưng phần lớn cũng được bảy đến tám điểm. Như vậy tương đương với việc, ngoại trừ Thẩm Thính Văn thì ai trong nhà cũng có công điểm.
(*) mãn công điểm là được 10 điểm tối đa trong ngày làm việc.
Tuy Thẩm Thính Văn không có công điểm nhưng anh ấy lại có tiền lương. Lân nào sau khi phân lương cũng còn một ít lượng thực để bán, số tiền đó sẽ được chí cho mọi người vào cuối năm. Thẩm Thính Văn không có công điểm nhưng có thể dùng tiên để mua lương thực.
Chính vì vậy nên sau khi được phân phát lương thực thuộc vê nhà mình, Lưu Nguyệt để Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Võ đẩy lương thực về, còn bà và con gái Thẩm Thính Hồng tiếp tục ở lại đây.
Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi mòn mỏi, tuy chán ngắt nhưng Thẩm Thính Hồng lại xem một cách thích thú. Đặc biệt là nhà nào chỉ vì vài điểm nhỏ không đúng lại đi tranh chấp cùng đại đội trưởng và các cán bộ trọn thôn, ở đây chuyện gì cũng có thể xảy ra, đối với Thẩm Thính Hồng mấy chuyện náo nhiệt lông gà vỏ tỏi (*) cũng khá đủ khiến cô cảm thấy hài lòng.
(*) Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể; việc vặt vãnh; thứ vô ích
Lưu Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ khi nhìn con gái mình xem đến hăng say. Trước kia gọi con bé đến, ngoại trừ lúc tấm bé thì con bé không bao giờ đến tham gia mấy loại chuyện này kể cả lúc phân chia lương thực hay thịt. Giờ con bé đã lớn mà tính tình ngày càng giống ngày con nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu mới đến lượt đại phòng, lúc này cơ bản việc phân lương đã gân kết thúc mới tới phiên bọn họ.
Từ việc này có thể suy ra được nhà này lười đến cỡ nào, hiện tại gánh nặng của cả nhà đều ở trên vai Thẩm Đại Lực. Mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi mà nhìn mắt thường đã thấy ông ta già đi trông thấy.
Thật ra tuổi tác của Thẩm Đại Dũng và Thẩm Đại Lực không chênh lệch nhiều, thậm chí cả hai đều làm nông nhưng nhìn Thẩm Đại Dũng trẻ hơn Thẩm Đại Lực rất nhiều.
Đặc biệt là lúc nhìn em hai và em ba phát triển theo chiều hướng tốt sau khi phân gia, trong lòng Thẩm Đại Lực cảm thấy rất hụt hãng.
Thức ăn đại phòng nhận được chỉ nhiều hơn ông nội Thẩm và bà nội Thẩm một chút, có thể nói là quá thảm hại.
"Ôi, sao mà ít thế? Chắc có chuyện gì không đúng rồi!" Trương Tố Cầm nhìn số lương thực nhà mình được phân phát, cũng biết là sẽ không đủ ăn trong một năm nên bắt đầu chơi chiêu.
Thiếu chút nữa Thẩm Vệ Quân nổi đoá, vốn dĩ hôm nay đã rất mệt mỏi rồi, lúc trước còn không sao, họ đều là những người cân mẫn nhưng càng về sau những người này càng không nói lý. Hầu như mỗi người đều phải cãi nhau với ông ấy một trận, Thẩm Vệ Quân thật sự chẳng muốn phản ứng lại mấy người này chút nào.
Nhưng Trương Tế Câm đã đề cập đến chuyện công điểm không đúng thì ông không thể nào mặc kệ được, chỉ có thể cho bà ta xem.
"Chị thử nhìn xem, rốt cuộc nó không đúng chỗ nào? Nếu tôi thật sự cắt xén lương thực của chị thì tôi sẽ đền gấp mười! Mấy người không biết một năm nhà mình làm được bao nhiêu công điểm sao?"
Vì tức giận, Thẩm Vệ Quân ném quyển sổ ghi chép công điển lên bàn để xả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận