Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 154 - Chiêu trò của Thẩm Thanh Thanh

Chương 154 - Chiêu trò của Thẩm Thanh ThanhChương 154 - Chiêu trò của Thẩm Thanh Thanh
Chương 154 - Chiêu trò của Thẩm Thanh Thanh
"Cậu đến đây để mua đồ sao?" Thẩm Thanh Thanh hỏi.
"Không, tớ muốn đến gặp lãnh đạo của cậu." Thẩm Thính Hồng nói.
Mặc dù Thẩm Thanh Thanh mới bắt đầu làm việc trong Cung Tiêu Xã nhưng dù sao cô ấy cũng là nhân viên ở nơi này, đương nhiên sẽ biết nhiều hơn một chút.
"Cậu tìm lãnh đạo của tớ làm gì?" Thẩm Thanh Thanh vẻ mặt không thể tin được, Tớ cũng có đi trêu chọc cậu đâu mà cậu lại muốn đi bẩm báo cho lãnh đạo của tớ, đồng chí Thẩm Thính Hồng, tớ khuyên cậu nên làm người thiện lương.
Thẩm Thính Hồng:...
Đây có thật là bạn thân của cô mà không phải một đứa ngốc vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần nào đó chứ?
"Tớ tìm lãnh đạo của cậu vì có chuyện khác chứ không phải đi cáo trạng cậu. Đồng chí Thẩm Thanh Thanh, cậu cảm thấy tớ rảnh rỗi như vậy sao?"
Thẩm Thanh Thanh cười trừ,'Thật không đấy?"
"Hiện giờ ai là người quản lý Cung Tiêu Xã của mọi người, chính là người mà lời nói có trọng lượng ấy?" Thẩm Thính Hồng nói nhỏ bên tai Thẩm Thanh Thanh.
"Chắc chắn là chủ nhiệm của bọn tớ rồi." Thẩm Thanh Thanh mang bộ dáng nhìn kẻ ngốc.
Bây giờ Cung Tiêu Xã hay cửa hàng bách hoá đều là xưởng quốc doanh nên cân phải có người quản lý, họ cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường thôi nhưng đúng thật là chức vị này rất có quyên lên tiếng. "Hôm nay ông ấy không ở đây nhưng có thể ngày mai sẽ về, cậu mau nói nhanh với tớ đi, rốt cuộc cậu đi tìm chủ nhiệm của tớ để làm gì?" Lòng tò mò của Thẩm Thanh Thanh gần như đã lấn át lý trí.
Nhưng Thẩm Thính Hồng không nói cho cô ấy khiến cô ấy tức giận đến nỗi suýt nhảy ra khỏi quây để đánh nhau với CÔ.
Làm gì cũng không nhận được câu trả lời của Thẩm Thính Hồng vì vậy cô ấy liền nói đến một tin đồn mà mình nghe được khi trở vê thôn,Thính Hồng, tớ nghe nói nhà cậu có một danh ngạch công việc ở xưởng chế biến thịt trên huyện thành, rốt cuộc chuyện là như nào thế?"
Thẩm Thính Hồng cạn lời"Chẳng lẽ cậu không nghe hết được cái tin đồn này sao?"
"Tớ biết là vì cậu cứu người trở thành nữ anh hùng nhưng tớ nghe nói cả xưởng trưởng xưởng chế biến thịt và cả con trai của ông ấy đều đến. Xưởng trưởng xưởng chế biến thịt không phải ba của Phương Trác sao? Con con trai xưởng chế biến thịt không phải Phương Trác thì là ai trông khoai đất này?"
"Đúng vậy, tớ đã cứu bà nội của Phương Trác.' Thẩm Thính Hồng gật đầu.
Thẩm Thanh Thanh bĩu môi,Đương nhiên tớ biết người cậu cứu là bà nội Phương Trác rồi, chuyện này tớ còn có thể hỏi thăm, nguyên nhân chính là tớ không biết cậu cũng giỏi y thuật cơ?”
Thẩm Thính Hồng dở khóc dở cười: "Cậu thật sự cho rằng tớ giỏi y thuật sao? Chẳng qua là mèo mù vớ phải cá rán thôi, thường thường người bị bệnh hen suyễn sẽ chuẩn bị một ít thuốc bên người nên lúc ấy tớ mới ôm hy vọng thử cứu người thôi.'
Thẩm Thanh Thanh gật đầu,/Đúng thật là khá may mắn nhưng đây chẳng phải bản lĩnh hạng nhất của cậu sao? Lúc trước tớ nói cậu là thần tiên hạ phàm mà cậu chả chịu nhận gì cả."
Câu cuối cùng là Thẩm Thanh Thanh giơ tay lên thâm nói với Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng trừng mắt liếc nhìn cô ấy, cô gái này vẫn luôn như vậy, cái gì cũng dám nói.
"Được, được, nếu chủ nhiệm của cậu không ở đây thì tớ chỉ có thể về trước, ngày mai quay lại sau." Thẩm Thính Hồng chào tạm biệt Thẩm Thanh Thanh.
"Này, cậu chờ một chút!" Đột nhiên Thẩm Thanh Thanh gọi cô lại.
Sau đó, cô ấy cúi đầu, lục lọi trong tủ một lúc rồi đưa cho Thẩm Thính Hồng một túi giấy thấm dầu, cố ý lớn tiếng nói: "Đây là vụn bánh quy, không dễ bán nên chúng ta có thể mua, lại không cần phiếu, cậu đừng khách khí với tớ, lát nữa tớ sẽ đưa tiền."
Nói xong, Thẩm Thanh Thanh nháy mắt với Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng đã biết được cô gái này lại dùng chiêu trò gì.
"Vậy cảm ơn cậu nha." Thẩm Thính Hồng cũng chớp mắt với cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận