Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 491 -

Chương 491 -Chương 491 -
Chương 491 -
Trên thực tế, họ có phần thần thánh hóa Lưu Nguyệt, nhưng Lưu Nguyệt đối xử với Lão Cổ là thật, có điều không phải không có lý do.
Lão gia tử có tiên, bà không muốn tiên của ông lão, nhưng ông rất hào phóng với hai đứa cháu ngoại và con gái ruột của bà. Ông lão không coi nó là người ngoài, tặng quà cho con gái bà, thực sự coi trọng con gái bà. Trước đây, Thẩm Thính Hồng đã nói về việc Lão Cổ cho họ một nửa tài sản, nếu như không đối xử với ông tốt một chút, có vẻ là sẽ cắn rứt lương tâm.
Nụ cười trên mặt Lão Cổ chưa từng khép lại, hôm nay ông lão mặc một đồ đồ màu đỏ cải tiến, do chính tay Thẩm Thính Hồng thiết kế và Lưu Nguyệt may, dù là làm thủ công nhưng chất liệu và tay nghề rất xuất sắc.
Mặt trên còn dùng kim thêu nên rất nhiều chữ phúc, nhìn trông rất cát tường.
Hơn nữa ông lão còn cười tủm tỉm, nhìn như một lão nhân hiền từ, nếu bỏ qua lúc ông tức giận với Cổ Giác.
Cổ Giác cũng biết chuyện lúc trước đã làm cha không vừa lòng mình, ông lão cũng không được vui vẻ đã lâu cho nên lần này mới trở về Đại Lục trước ngày sinh nhật, chính là để tặng cho ông món quà sinh nhật đặc biệt.
Để tìm được thứ này, Cổ Giác không biết đã chi bao nhiêu nhân lực, tiền của, mới có trong tay thứ này từ nhà sưu tập nước ngoài.
"Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ!" Cổ Giác câm một cái hộp hình chữ nhật dài, đóng gói vô cùng tinh xảo, mang theo chút hơi của đồ cổ.
Lão Cổ chỉ nhận lấy rồi gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện với bạn già của mình. Cổ Giác đã chuẩn bị lâu như vậy, tất nhiên là để có thể khiến cha mình cười nhưng ông lão lại bỏ qua một bên không thèm nhìn đến một cái. Không cân nghĩ cũng biết, nếu thật sự không muốn mở ra, chờ đến khi tiệc mừng thọ kết thúc, món đồ này này cũng chỉ có thể nằm ở trong góc dơ bẩn.
"Cha, cha nhìn một cái đi, cha không biết con đã tìm cái này trong bao lâu đâu." Ánh mắt Cổ Giác chờ mong nhìn Lão Cổ.
Thật ra trong lòng Lão Cổ không ghét Cổ Giác, dù có nói như thế nào cũng đều là con của mình. Hơn nữa Cổ Giác ngoại trừ đa tình một chút, thích đủ loại phụ nữ trên đời ra, những mặt khác vẫn thật sự không tệ, đầu óc nhạy bén trong kinh doanh, đối nhân xử thế, tính cách quyết đoán đó đều rất giống ông lão lúc còn trẻ.
Nghe con trai y nói như vậy, cũng cảm thấy hứng thú, mà ngoài miệng vẫn còn tỏ ra ghét bỏ,'Mày có thể tặng tao thứ gì tốt..."
Lời vừa nói ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong đột nhiên im bặt, không phải ông không có kiến thức, ngược lại ông biết rất nhiều thứ trên đời nhưng lần này không giống vậy.
Hoá ra là bức tranh é sơn tĩnh ngày trường đồ ) , được vẽ bởi một hoạ sĩ nổi tiếng thời nhà Minh, là bản gốc.
Nếu Thẩm Thính Hồng có ở đây thì có thể biết, sau này bức tranh này được lên tin tức vì nó được bán đấu giá với giá 360 triệu tệ.
Lúc ấy Thẩm Thính Hồng còn suy nghĩ, kẻ có tiền thật sự không thể hiểu nổi, một thứ đồ vật không thể ăn không thể uống, lại có thể chấp nhận bỏ ra 360 triệu tệ mua vê cung phụng.
Đến khi mình có tiền, Thẩm Thính Hồng cũng bắt đầu thích mấy thứ này, đó là di sản văn hoá của Trung Hoa 5000 năm, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Bạn nghĩ bây giờ không có ai có thể vẽ lại bức tranh như vậy sao? Tất nhiên là có nhưng mà thứ có giá không phải là bản thân bức tranh, mà là lịch sử và câu chuyện xa xưa đằng sau nó.
Bức tranh “Sơn tĩnh ngày trường đồ" là như vậy, có thể nói là bức tranh đáng giá nhất trong các bức tranh cổ của Trung Hoa.
Hàng xóm đều là tâng lớp người khá giả, đều là người có kiến thức, người già thường hay có sở thích giống nhau như thế này, vài người đã nhận ra bức tranh này.
Bọn họ không nghi ngờ bức tranh này là thật hay giả, dù sao ở thời đại này giá trị của bức tranh cổ còn chưa lớn như lúc đó. Huống chi Cổ Giác lại có tiền nhiều như vậy, sao có thể tặng bức tranh giả trong tiệc mừng thọ cho cha mình, làm hai người mất mặt. "Món đồ này... Con lấy ở đây ra thế?" Đôi mắt Lão Cổ sáng lên, ngoại trừ trà ra, đây là thứ ông lão thích nhất, ông không thích tất cả loại đồ cổ mà là thích tranh chữ.
"Cái này cha không cần quan tâm đâu, cha chỉ cân nói cha có thích hay không?" Cổ Giác đắc ý ngước mặt lên trời, sao có thể không biết sở thích của ba chứ?
Ông ấy thường cặp kè với nhiều phụ nữ, nếu không thể nắm chính xác sở thích của mỗi người, làm sao có thể khiến họ khiến họ say mê vây quanh?
"Ừ... Cũng không tệ!" Lão Cổ mạnh miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận