Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 624-

Chương 624-Chương 624-
Chương 624 -
Tuy nhiên, Thẩm Tiểu Binh không thể về được, trước đây cậu ta cảm thấy Diệp Thận Ngôn tham gia quân ngũ rất ngầu nên luôn phát triển theo hướng này. Hồi Diệp Thận Ngôn còn ở trong thôn, cậu ta vẫn luôn theo Diệp Thận Ngôn luyện tập. Giờ đã vào quân ngũ, cậu ta ra làm nhiệm vụ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không nghe được.
Vốn dĩ Thẩm Đại Dũng đã không cảm thấy thoải mái mấy, vừa nghe được lời của Trương Tố Cầm liền nổi đoá.
Trương Tố Cầm bị đuổi ra ngoài ngay. Về phần Thẩm Đại Lực, người này uống đến say khướt, từ khi được Thẩm Minh Phương kéo đến đây vẫn luôn choáng váng ngồi trên ghế.
Không biết tại sao nhìn thấy Thẩm Đại Cường, ông ta lại cảm thấy không vui. "Mày không phải là người Bắc Kinh sao, về đây làm cái đếch gì? Về đây để chê cười tao đúng không?”
Ông nội Thẩm tức giận đến mức gần như không thở được nữa, nếu không có cháu nội an ủi, sợ rằng ông lão lại ngã xuống lần nữa. Vốn dĩ vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai thứ kinh tởm này. Nghĩ đến việc bạn giờ trước khi chết còn nhớ thương những người này liên cảm thấy không đáng.
Ông nội Thẩm nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt bẩn thỉu của Thẩm Đại Lực nữa, chỉ là sau này không còn ai nói đến việc giúp đỡ tên khốn này. Bạn già à nhìn xem đây chính là thằng con trai mà bà luôn tâm tâm niệm niệm, bà nhìn nó đi bùn nhão không trét được lên tường. Bà cứ yên tâm, con cháu đều có phúc phần của riêng nó.
Bởi vì nguyên nhân bà nội Thẩm qua đời, người nhà họ Lưu đều đến hỗ trợ. Dù sao cũng là thông gia, hơn nữa mẹ già của mình cũng ở chỗ này.
Nhìn thấy bộ dáng bà cụ Thẩm qua đời, Tiêu Kiến Phương cảm thấy đúng ra chính mình hẳn là phải thấy đủ. Mấy năm nay đến thành phố Bắc Kinh bên kia sinh sống, đến bây giờ nhìn chính mình cũng vẫn rất phúc hậu.
Loại phúc hậu này không phải là bà lão béo, là cảm giác cho người ta cảm giác tương đối khỏe mạnh, chỉ là ký ức này không tốt lắm.
Nhìn thấy nhóm vãn bối đều đang bận rộn, Tiêu Kiến Phương cảm thấy chính mình cũng nên sống thật tốt. Có thể sống một ngày tính một ngày, như vậy cũng sẽ không gây phiên phức cho bọn nhỏ.
"Mẹ không cân phải suy nghĩ nhiều, thân thể của mẹ tốt lắm."
Lưu Nguyệt vẫn luôn chú ý tình huống của Tiêu Kiến Phương, thấy bà ấy như nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần, cho rằng bởi vì bà nội Thẩm rời đi khiến bà lão sinh ra thương cảm, nên nhanh đi qua an ủi. Bà cũng không có quá nhiều tình cảm với bà nội Thẩm, chủ yếu là về sau bà lão làm một số chuyện xác thật đã mài mất một chút tôn trọng của bà với người mẹ chồng này. Tuy nhiên Tiêu Kiến Phương là mẹ ruột của mình, là người vẫn luôn che chở bảo vệ bà từ khi bà sinh ra đến khi lớn lên.
Lúc tất cả mọi người cảm thấy sinh con gái đều vô dụng, chỉ có mẹ luôn nâng bà ở lòng bàn ta, xem thành bảo bối. Sau khi chính mình kết hôn, cũng là bà lão tận khả năng trợ giúp, cho nên bà chỉ hy vọng mẹ của mình có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Tiêu Kiến Phương mỉm cười,'Mẹ hiểu rồi, con không cần lo lắng cho mẹ, hai ngày này còn bận rộn, con nên làm gì thì làm cái đó, không cần phải để ý đến mẹ.
Thấy bà lão giống như thật sự không có chuyện gì, lúc này Lưu Nguyệt mới hơi yên tâm, chỉ sợ mẹ mình nhìn thấy bà nội Thẩm người cùng thế hệ với mình rời đi, trong lòng mình cũng luẩn quẩn nghĩ không thông.
Tang sự của bà nội Thẩm làm ba ngày, cho đến sau khi hạ táng một đám người mới xem như bận xong việc. Hơn nữa việc gác đêm này, từng người đều thật sự vô cùng mệt mỏi.
Mà cũng không biết là Trương Tố Cầm bị hỏng cọng dây thần kinh nào lại thường chạy đến gây rối. Vốn dĩ mọi người chỉ coi bà ta bị bệnh tâm thần, nhưng cho dù là như thế, nói lời không dễ nghe vẫn sẽ khiến người cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Chính vì vậy hai ngày này Thẩm Đại Cường và Thẩm Đại Dũng cũng tức giận không ít lần, đều là Lưu Nguyệt ra tay mới ấn người này trở về. Sau khi Thẩm Đại Lực tỉnh rượu, ông ta cảm thấy mất mặt xấu hổ, chỉ có lúc quan trọng mới đến, lúc khác đều không nhìn thấy bóng người.
Thẩm Đại Lực như vậy, đương nhiên là ông nội Thẩm không thoải mái trong lòng, nhưng không quan tâm, thích như thế nào thì như thế đi, không sao cả.
Vốn dĩ lần này chính là đưa Tiêu Kiến Phương về nhà họ Lưu, không nghĩ tới chuyện của bà nội Thẩm đã chậm trễ mấy ngày. Lúc này mọi người mới có thời gian đi nhà họ Lưu làm khách.
Hai ngày này người nhà họ Lưu cũng lại đây hỗ trợ không ít, thật sự là vô cùng đủ ý tứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận