Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 348 - Xinh Như Thiên Thần Vây!

Chương 348 - Xinh Như Thiên Thần Vây!Chương 348 - Xinh Như Thiên Thần Vây!
Chương 348 - Xinh Như Thiên Thân Vậy!
Một thanh niên khác trạc tuổi với cậu ta bước tới, đập vào vai cậu, Cái tên này, cậu liêu mạng quá đấy có biết không hả? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì có thể nhặt được thêm bao nhiêu thứ nữa chứ?"
Người nọ cười khổ, Dù chỉ là một hào cũng tốt, tiền thuốc men của Oánh Oánh có thể thêm một hào."
Chàng trai đang nói chuyện với cậu ta im lặng, chỉ nhìn anh ấy với ánh mắt thông cảm hơn.
Bọn họ nói chuyện với nhau bằng giọng địa phương của Thành Đô, mấy người Thẩm Thanh Thanh không hiểu được nhưng Thẩm Thính Hồng thì hiểu.
Nhất định chàng trai này đang gặp khó khăn nhưng anh ấy thực sự rất tốt. Ít nhất trước khi nghe được lời này, chàng trai này đã cho Thẩm Thính Hồng ấn tượng về mặt tích cực, không ai có thể nghĩ rằng đằng sau ánh mặt trời lại là một bóng ma.
Đến khi thủy triều rút đi, cuộc đổ xô ra biển thực sự bắt đầu, trên bãi biển xuất hiện một trận cuông hoan.
Chàng trai trẻ lúc trước đi tới, nói với đám người Thẩm Thính Hồng/Bây giờ đã an toàn, mọi người có thể đi qua."
"Cảm ơn!" Bốn người lần lượt cảm ơn. Chàng trai trẻ này thực sự rất nhiệt tình.
Chàng trai đặt những thứ mình nhặt được trước đó đến bên cạnh một cô bé.
Cô bé đó rất khác biệt với những người xung quanh, tóc trắng, lông mi và lông mày đều trắng. Thậm chí làn da cũng trắng đến mức trông giống như một thiên thần.
Nhưng đẳng sau vẻ đẹp đó lại là sự tra tấn vô tận.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Thẩm Thính Hồng, cô bé nhìn sang: "Chị ơi, em xấu lắm phải không?”
Cô bé cũng muốn được như chị xinh đẹp này, có làn da và mái tóc khỏe mạnh, có thể tận hưởng thế giới. .
Thẩm Thính Hồng cười nhẹ, sau đó lắc đầu: "Em xinh đẹp như thiên thân vậy!"
Hiển nhiên cô bé rất sửng sốt, một lúc sau mới nở nụ cười rạng rỡ nhất,'Chị, cảm ơn chị!"
Mọi người đều có tấm lòng từ bi đối với sự đau khổ trên thế giới, nhưng không ai có khả năng cứu thoát mọi đau khổ.
Thẩm Thính Hồng cũng không ngoại lệ, loại an ủi này chính cô có thể làm được.
Cô chỉ mong có thể mang lại chút ánh sáng cho thế giới đen tối của cô bé này.
Chàng trai cùng họ đi đến bãi biển rồi quay đầu lại, sau đó nhìn thoáng qua cô bé đang ngôi lặng lẽ trong khu vực an toàn rối nói cảm ơn với Thẩm Thính Hồng,'Cảm ơn cô, người khác coi con bé như quái vật, đã rất lâu rồi tôi chưa thấy con bé vui vẻ như vậy."
Thẩm Thính Hồng chỉ cười không trả lời.
Sau đó, cô tách khỏi chàng trai trẻ trong đám đông, Thẩm Thanh Thanh thì thâm vào tai Thẩm Thính Hồng, Tại sao cô bé đó... khác với chúng ta?”
Cô bé trông yên bình xinh đẹp, Thẩm Thanh Thanh không thể nói được lời chửi bới.
"Là bệnh. Thẩm Thính Hồng không biết nên giải thích vấn đề này thế nào.
Thực ra rất khó nhìn thấy những người bạch tạng ở bên ngoài vì họ không thể tắm nắng. Nếu chỉ là bệnh bạch tạng di truyền đơn giản thì chỉ cần tránh ánh nắng thì họ cũng không khác gì người bình thường.
Tuy nhiên, bệnh bạch tạng rất dễ dẫn đến ung thư da, tóm lại đây cũng là căn bệnh không thể chữa khỏi ở thế hệ tương lai.
Trong thời đại điều kiện y tế rất hạn chế này, việc điều trị lại càng khó khăn hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay quả thật không nóng, ngay cả mặt trời cũng không nhìn thấy, khó trách với trình độ coi trọng cô bé này của chàng trai kia lại đưa cô bé đi dạo trên bờ biển.
Sau khi thủy triều rút, nhiều hải sản được thủy triêu đưa vào bãi biển. Ngay sau đó mấy người Thẩm Thính Hồng cũng tham gia "hành trình" săn tìm kho báu.
Chỉ là những người khác đến đó để bắt những thứ dễ bán, trong khi họ lại đi bắt những món hải sản lạ.
Đặc biệt Thẩm Thanh Thanh nhặt được rất nhiều vỏ sò, tất cả đều rất đẹp.
Thấy vợ thích, Thẩm Thính Văn không ngừng tìm kiếm những chiếc vỏ sò xinh đẹp đó. Thỉnh thoảng có thể nghe được những lời khen ngợi của Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thính Hồng ở bên này bình thường hơn nhiều. Chỉ cần cô biết nó là gì và tương đối hiếm thì cô sẽ nhặt, những thứ cô nhặt nhất đều là những thứ cô thích ăn sau này.
Diệp Thận Ngôn rất ghen tị với ông anh rể vì được vợ khen ngợi, nghĩ bụng định bắt chước theo. Tuy nhiên đồ mà Thẩm Thính Hồng nhặt được quá lộn xôn, anh cũng không biết Thẩm Thính Hồng thích gì.
Anh chỉ có thể bắt chước cô nhặt đồ lên, nếu cô nhặt được thì anh sẽ nhặt lại.
Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện vợ mình đã nhặt vô số đồ đạc nhưng thùng chỉ đầy một nửa, nháy mắt liền hiểu ra.
Vì thế, thỉnh thoảng anh ném đồ vật vào thùng của Thẩm Thính Hồng, dẫn đến không gian của Thẩm Thính Hồng xuất hiện rất nhiều hải sản tươi sống.
Tuy nhiên, việc đánh bắt trên biển khá tốn sức. Chơi được một lúc, bốn người dân thấm mệt, họ mang theo thu hoạch rời khỏi bờ biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận