Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 304 - Chi Tưởng Ai Cũng Nhàm Chán Nh

Chương 304 - Chi Tưởng Ai Cũng Nhàm Chán NhChương 304 - Chi Tưởng Ai Cũng Nhàm Chán Nh
Chương 304 - Chị Tưởng Ai Cũng Nhàm Chán Như Vợ Chồng Chị Sao?
Đến cuối năm, bụng của Thẩm Thanh Thanh đã lớn đến mức trông có chút đáng sợ.
Tuy nhiên, cô ấy đã vào thành phố kiểm tra, phát hiện ra đó là đơn thai. Nguyên nhân lớn khiến bụng to như vậy là do Thẩm Thanh Thanh ăn quá nhiều trong ba tháng cuối thai kỳ, còn đồ ăn ở nhà thì quá nhiều, thừa dinh dưỡng.
Nó cũng khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.
Mắt nhìn đã gần đến năm 1976. Thẩm Thanh Thanh lại sinh con, Thẩm Thính Hồng không biết liệu cô ấy có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hay không, mặc dù con của Thẩm Thanh Thanh hẳn là đã được một tuổi khi kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức diễn ra.
Nhưng Thẩm Thính Hồng không thể biết được Thẩm Thanh Thanh sẽ lựa chọn điều gì khi thời điểm đó đến.
Tuy nhiên, cô vẫn không từ bỏ việc kéo Thẩm Thanh Thanh đi học khiến Thẩm Thanh Thanh phải bật khóc.
"Chị đã tốt nghiệp rồi, sao còn học?”
"Chị không biết câu nói học học nữa học mãi sao?" Thẩm Thính Hồng nói một cách chính trực.
Những cuộc trò chuyện như vậy là điều thường thấy trong nhà họ Thẩm, về cơ bản diễn ra mỗi ngày một lần.
Năm mới sắp đến, riêng năm nay hoa hông của Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đã là số tiên đáng sợ.
Về cơ bản, toàn bộ đội sản xuất đều vui mừng, bao gôm một số đội sản xuất gần đó có người làm việc ở đây, tình hình cũng tương tự, chỉ là kém hơn thôn Đoàn Kết họ một chút. Ngoại trừ một số ít trường hợp cá biệt có tính cách xấu hoặc làm việc không giỏi, hâu hết gia đình đều có ít nhất một người làm việc trong nhà máy.
Không phải làm việc quanh năm suốt tháng chỉ vì muốn trôi qua những ngày tốt đẹp vào cuối năm sao?
Chợ đã mở cửa, có thể đi mua một số thứ cần thiết trong dịp Tết. Trước đây, Thẩm Thính Hồng không tham gia cuộc vui, nhưng năm nay cô vẫn định đi xem một chút, cô còn nhờ Diệp Thận Ngôn mang máy ảnh theo, những bức ảnh sẽ được lưu giữ làm kỷ niệm trong tương lai.
Chợ lớn thực ra không có gì để bán, nhưng năm nay khác với thường lệ, thế mà có một số đồ ăn được bày bán.
Sắp ăn Tết rồi, cũng không có người quản việc này.
Thẩm Thính Hồng đi riêng với Diệp Thận Ngôn, không phải đi với người nhà họ Thẩm. Hai người sống trong thế giới hai người như vợ chồng chưa cưới, hẹn nhau những buổi họp mặt nhỏ vốn thuộc về mình.
Ngoài ý muốn lại gặp được một người ở chợ lớn, thế mà đó là Thẩm Bích Liên đã gả lên thị trấn.
Kể từ khi kết hôn, Thẩm Bích Liên không bao giờ quay lại thôn Đoàn Kết ngoại trừ ngày hồi môn.
Thật ra thị trấn và thôn cũng rất gân nhau, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thẩm Bích Liên mơ ước trở thành người thành thị, đương nhiên không muốn về thôn, dính phải mùi bùn đất.
Lúc nhìn thấy Thẩm Bích Liên, cô ta ăn mặc khá chỉnh tề, tuy không thể nói là rất tươm tất nhưng vẫn sạch sẽ, không có vết vá.
Hình như Thẩm Bích Liên đã tăng cân, dường như sống rất tốt ở thị trấn, bụng cô ta hơi phình ra, nếu mỡ bụng không tăng lên thì cô ta đã có thai.
"Thẩm Thính Hồng?"
Ngạc nhiên thay, bọn họ không muốn chào hỏi cô ta nhưng Thẩm Bích Liên lại chủ động chào hỏi.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đều quay đầu lại nhìn.
"Có chuyện gì à?” Giọng nói của Thẩm Thính Hồng không có chút ấm áp nào, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Thẩm Bích Liên cũng không tức giận, cô ta nhìn bụng Thẩm Thính Hồng, phát hiện vẫn rất phẳng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Cô ta ưỡn thẳng bụng nói: "Thẩm Thính Hồng, tôi có thai!"
Đột nhiên Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy người phụ nữ này dại dột có phần đáng yêu, Chị có thai thì liên quan gì đến tôi? Đứa bé không phải của tôi."
"Phụt hahaha ...'
Chung quanh họ có vài người, vốn dĩ đây là cuộc trò chuyện rất bình thường đột nhiên nghe có vẻ khác.
"Thẩm Thính Hồng, ý tôi là, tôi kết hôn muộn hơn cô mà tôi đang mang thai còn bụng cô chưa có động tính gì.
Cuối cùng Thẩm Bích Liên cũng tìm được điểm át được Thẩm Thính Hồng, lúc này có vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn nhìn nhau, cả hai đêu không muốn nói chuyện.
"Hừ, kiếm tiền có ích gì cơ chứ, không đẻ được con cũng vậy thôi."
"Chị cho rằng ai cũng nhàm chán như vợ chồng chị sao? Chúng tôi còn rất nhiêu chuyện phải làm.” Nói xong những lời này, Thẩm Thính Hồng liền kéo Diệp Thận Ngôn rời đi. Lúc đầu, Thẩm Bích Liên không nhận ra Thẩm Thính Hồng có ý gì, cho đến khi những người xung quanh lại cười lớn, cô ta chợt hiểu ra.
Cô ta thực sự xấu hổ và tức giận, muốn dậm chân nhưng nghĩ rằng mình vẫn đang mang thai nên nhẹ nhàng đặt chân xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận