Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 579 -

Chương 579 -Chương 579 -
Chương 579 -
Thời gian trôi qua từng ngày, bụng của Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cứ như quả bóng bay ngày càng to, người nhà càng thêm lo lắng. Phải biết rằng tuổi của họ không còn nhỏ nữa, hơn nữa còn là song thai.
Nếu như trước đây họ mang thai song thai thì Lưu Nguyệt chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên, thế mà bây giờ bà không hề nghĩ như vậy, chỉ thấy lo lắng, con cái càng lớn thì càng lo lắng, chỉ nghĩ đến con gái và con dâu là khổ SỞ.
Chẳng qua là bà cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng để họ thoải mái hơn ở những phương diện khác.
Thực ra Thẩm Thính Hồng không lo lắng lắm về tình trạng cơ thể của mình, dù sao thì nước giếng không gian vẫn luôn uống cũng không phải là uống không, chắc chắn là có tác dụng. Sức khỏe của cô rất tốt, sinh đôi cũng không có gì. Chỉ là người nhà không yên tâm, luôn cảm thấy cô rất nguy hiểm. Bất kể cô giải thích vấn đề này thế nào thì dường như cũng vô dụng, chỉ có thể mặc kệ người nhà thôi.
Để họ giúp mình làm nhiều việc hơn, trong lòng họ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, như vậy là được rồi.
Đến khi tháng của Thẩm Thính Hồng lớn, chỉ riêng việc khám thai trước sinh đã là một tháng bốn lần, mỗi tuần phải đi một lần. Hễ cơ thể có chút gì khác thường là phải đến bệnh viện kiểm tra ngay, tất cả vẫn luôn thuận lợi, không có vấn đề gì.
Bên Thẩm Thanh Thanh cũng gần giống như vậy, dù sao thì ăn gì cũng thấy ngon, cơ thể cũng rất khỏe.
Mùa hè năm 1992. bụng của Thẩm Thính Hồng chuyển dạ, cô sắp sinh rồi.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong từ lâu, đặc biệt là vì bây giờ là song thai nên họ đã chuyển đến ở trong căn nhà gần bệnh viện trước một tháng.
Đây có lẽ là cái lợi của việc có nhiều nhà, dù sao thì bất kể làm gì, họ cũng đều rất thuận tiện.
Thẩm Thính Hồng vừa nói mình sắp sinh là lập tức đến bệnh viện, vốn Diệp Thận Ngôn muốn bế cô đi nhưng Thẩm Thính Hồng không cho, lúc này cô vẫn chưa vỡ ối, cô hoàn toàn có thể tự đi.
Vừa đến bệnh viện, bác sĩ đã đến xử lý ngay, dù sao thì vị này và chị dâu cô trong thời gian này đã là khách quen của khoa phụ sản bệnh viện, không ai không biết họ coi trọng hai bà bầu này đến mức nào.
Hơn nữa, nhà họ có tiền, bất kể là thứ gì, đều phải là tốt nhất, phòng bệnh cũng đều là phòng VỊP. Nếu hông phục vụ tốt, người nhà của bà bầu này còn không lật tung bệnh viện lên sao. Diệp Thận Ngôn sốt ruột đến nỗi trán đổ mồ hôi, còn không ngừng an ủi Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng vừa uống nước vừa nói,Anh sốt ruột cái gì chứ? Em còn chẳng sốt ruột, khoan đã, em muốn ăn đồ ngon, anh đi mua cho em một con vịt quay ở Toàn Tụ Đức, đợi em sinh xong thì không ăn được nữa.'
Bác sĩ:...
Y tá....
Thật là hết nói nổi.
Đương nhiên Diệp Thận Ngôn phải đồng ý yêu cầu nhỏ này của vợ mình. Thêm vào đó, bác sĩ cũng nói bây giờ vẫn chưa sinh thì có thể ăn, chỉ cần bà bâu muốn ăn, có thể bổ sung thể lực là được, nghĩ vậy, anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lưu Nguyệt.
Bên này anh chắc chắn không dám đi, dù sao thì vợ anh có thể sắp sinh rồi.
Lưu Nguyệt nhận được tin thì lập tức lái xe đi mua vịt quay.
Bây giờ nhà nào cũng mua xe, trước đây là không có chỉ tiêu nên không mua được. Sau này họ làm ăn phát đạt, chính phủ cũng hỗ trợ rất nhiều, chỉ muốn mua xe thôi thì vẫn tương đối dễ dàng, dù sao thì cũng không phải không trả tiền.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đều đi học băng lái, như vậy sẽ thuận tiện hơn khi đưa đón con cái.
"Con gái, con gái, mẹ đến rồi này!"
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thính Hồng sinh con nhưng Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường vẫn căng thẳng như lần đầu cô sinh con. Ngay cả Diệp Thận Ngôn cũng không khá hơn là bao nhưng Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Xé một cái đùi vịt, Thẩm Thính Hồng bắt đầu gặm, vừa gặm xong một cái đùi thì ối vỡ, Thẩm Thính Hồng rất bình tĩnh lau tay, sau đó bị các y tá đẩy vào phòng sinh.
Đã có kinh nghiệm sinh con một lần, lân này không quá khó khăn nữa. Dù vậy nhưng vẫn phải chịu đau thêm một lân nữa, đây là điêu không có cách nào.
Cô cố nhịn không kêu lên, chỉ là gân xanh trên trán đã trở nên rất rõ ràng, biết lúc này bên ngoài đều là người nhà mình, Thẩm Thính Hồng vẫn nhịn không kêu lên, cô không muốn mọi người lo lắng. Hơn nữa, nếu mình kêu quá thảm thiết, đừng dọa Thanh Thanh, thêm vài tháng nữa, Thanh Thanh cũng phải sinh con rồi.
"Ra một đứa! Là một thằng bé mập mạp!"
"Nhanh chóng lau sạch, còn một đứa nữal"
"Cố lên, cố lên, giống như đi j ấy, một phát là ra ngay!" "Chúc mừng, lại là một thằng bé mập mạp.' Thẩm Thính Hồng: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận