Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 588 -

Chương 588 -Chương 588 -
Chương 588 -
"Rất tốt ạ, con rất thích công việc này. Hơn nữa đạo diễn đoàn phim từng là là giáo viên, không rõ việc gì có thể hỏi ông ấy, việc học cũng sẽ không bị sa SÚT.
Ánh mắt Diệp Phái San sáng lấp lánh, quả nhiên là thật sự rất thích công việc này.
"Vậy là tốt rồi, nếu như bị người khác bắt nạt nhất định con phải nói cho người nhà nghe, biết không?" Thẩm Đại Cường vẫn có chỗ không yên tâm dặn dò.
"Ông ngoại cứ yên tâm đi, mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, cũng rất chiếu cố con."
Nhìn gương mặt của cháu gái, thậm chí còn xinh đẹp hơn Thẩm Thính Hồng vài phần, người khác đối tốt với cô bé một chút, bé đã tin tưởng, chỉ sợ là gặp phải loại người xấu.
"Dù sao mặc kệ là xảy ra chuyện gì nhất định phải nói với người nhà đầu tiên, chắc chắn người trong nhà sẽ đứng ra bảo vệ con." Thẩm Đại Cường nhìn thoáng qua những người khác.
Những người khác cũng nhanh chóng góp ý.
"Nếu là thật sự có người dám bắt nạt Nhị Bảo nhà chúng ta, người cậu này sẽ dùng cơm heo ném hắn."
Vốn dĩ đang rất bình thường, tuy nhiên sau khi Thẩm Thính Võ nói chuyện, không khí nháy mắt im lặng.
"Anh có thể đừng nói chuyện hay không, chúng ta đang ăn cơm, anh nói bậy bạ gì đó!" Lý Thắng Nam nhéo cánh tay Thẩm Thính Võ một cái.
Thẩm Thính Võ cũng không cảm thấy đau, ngược lại còn nhe hàm răng trắng cười rộ lên,'Không để ý, ha ha."
Dù sao ngày nào anh ấy cũng nói những lời như thế, vậy nên cảm thấy không có vấn đề gì.
Lý Thắng Nam đỡ trán, thật là không biết đầu óc người đàn ông này lớn lên thế nào, rõ ràng đều là chui từ một bụng mẹ ra, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Hồng đều thông minh, chỉ có mình anh ấy lại giống như đồ ngốc.
Cả nhà nói nói cười cười, một mùa trung thu cực kỳ ấm áp, bữa ăn trôi qua một nửa, Tịch Tĩnh An dẫn theo Tịch Quán Dục tới.
"Ha ha, chỉ là hai cha con ăn tết ở nhà có hơi buồn, nên đến đây ăn cơm cho vui.'
Nói là đến ăn cơm nhưng thật cũng không hẳn, anh ta mang không ít đồ ăn từ quán ăn đến, chắc chắn là đủ cho hai cha con ăn.
Thật ra cũng không phải vắng vẻ, dù sao anh ta có nhiều em trai như vậy, chỉ cân muốn là có thể lập tức mở tiệc rượu.
"Tới cũng tới rồi, mau ngồi xuống đi." Diệp Thận Ngôn trợn mắt, anh không quá thích Tịch Tĩnh An nhưng có đôi khi lại rất khâm phục Tịch Tĩnh An. Loại cảm tình này thật là phức tạp nhưng hôm nay Tịch Tĩnh An tới nhà anh ăn cơm, anh cũng không có ý kiến gì.
"Anh Quán Dục!" Nhị Bảo nhảy nhót chạy tới,'Anh đã đến rồi!"
Tịch Quán Dục bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên vô cùng ưu tú, dung mạo vô cùng đẹp đẽ. Nếu là mấy năm sau, chính là kiểu người mà trong tiểu thuyết thường nói, phong cách tuấn lãng, ôn nhu như ngọc, bảo đảm phù hợp với mọi lứa tuổi.
Theo suy nghĩ của Thẩm Thính Hồng, chỉ cần cậu bé này bước vào giới giải trí, sau này nhất định sẽ trở nên nổi tiếng
Nhưng là con một của Tịch Tĩnh An, có lẽ sẽ không được vào giới giải trí. Nếu là trong nhà còn có đứa con thứ hai không chừng còn có thể, nhưng Tịch Tĩnh An không kết hôn thì làm sao có con được. Anh ta đã quyết định nhận con nuôi, tất nhiên sẽ bồi dưỡng nó để sau này kế thừa sự nghiệp của mình.
"Mang nhiều đồ vật đến đây làm gì, bên này đâu phải là không có." Lưu Nguyệt nhận lấy đồ Tịch Tĩnh An mang đến. Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng cũng không khách sáo, Tịch Tĩnh An cũng thường xuyên đến đây, mọi người đều đã quen.
-Ha ha, thím, hai nhà chúng ta ăn nhiều, nếu không mang thêm đồ ăn tới, chẳng phải sợ vì hai đứa con mà cả nhà đói bụng sao?”
Tịch Tĩnh An nói, bây giờ anh ta khác xưa rất nhiều. Trước kia chỉ thấy người này tự phụ, bây giờ quen biết lâu càng thấy da mặt anh ta càng dày. Sau khi họ ngồi xuống, Nhị Bảo lôi kéo Tịch Quán Dục ngồi xuống bên cạnh mình.
Diệp Hoa Lâm ngôi một bên nhíu mày, cậu cảm thấy có chỗ không hợp lý, tuy từ nhỏ đã như vậy nhưng cậu vẫn có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo ủi mất.
Lúc ăn cơm Tịch Quán Dục vẫn luôn chăm sóc Nhị Bảo, bận rộn gắp đồ ăn cho cô bé, thậm chí còn cẩn thận hơn cả người anh trai như cậu, Diệp Hoa Lâm cảm nhận được nguy hiểm cận kê.
"Nhị Bảo hai chúng ta đổi chỗ đi, đã lâu anh không nói chuyện với anh Quán Dục, bây giờ có cơ hội muốn tâm sự với anh ấy một chút."
Đương nhiên Diệp Phái San không hề nghi ngờ anh mình, cô bé lập tức đứng lên đổi chỗ với Diệp Hoa Lâm. Tịch Quán Dục chỉ cảm thấy đau đầu, rất vất vả mới có thể ngôi bên cạnh Phái San vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, ngày thường đều phải đi theo ba mình học việc ở công ty.
Bạn cần đăng nhập để bình luận