Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 211 - Nhìn Như Nhìn Kẻ Ngốc

Chương 211 - Nhìn Như Nhìn Kẻ NgốcChương 211 - Nhìn Như Nhìn Kẻ Ngốc
Chương 211 - Nhìn Như Nhìn Kẻ Ngốc
Thì ra thôn này cũng đang chú trọng phát triển ngành nghề phụ, đương nhiên mùa màng không hê sa sút, nhưng đứng từ xa, ta đã có thể nghe thấy tiếng 'quạc quạc' phát ra từ trong thôn.
Đương nhiên người xa lạ như Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn tiến vào thôn sẽ khiến không ít người chú ý.
Rốt cuộc không biết bọn họ tới đây để làm gì nên mọi người đều cực kỳ cảnh giác.
Phải biết rằng cả làng họ sống khá giả nhờ nghê phụ là nuôi vịt, nhiều người ghen tị, sợ có người tìm cách gây rắc rối.
Gì không nói chứ chỉ cần cho cục cưng của bọn họ một nắm thuốc diệt chuột thì chẳng biết cả thôn sẽ sống ra Sao. "Hai người đến đây để làm gì? Chẳng bao lâu sau có vài người đàn ông chặn hai người họ lại.
Thấy đối phương thận trọng như vậy, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn liên hiểu ra. Thôn bọn họ cũng đang phát triển nghề phụ, đương nhiên sẽ sợ hãi việc người ngoài phá hỏng.
Để mà so sánh thì nghề phụ của thôn này càng dễ phá hỏng hơn, dù sao cũng chỉ là chăn nuôi gia súc.
"Các đại ca, mọi người đừng hiểu lâm, chúng tôi chỉ nghĩ đến việc muốn mua đồ của mọi người, không có ý gì khác." Thẩm Thính Hồng vội vàng nói.
Cô sợ rằng chính sự còn chưa nói mà hai bên đã đánh nhau rồi.
"Mua cái gì?" Vẻ mặt của người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu rất nghi hoặc, chỉ suýt chút nữa là nói Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn là người không có ý tốt. "Có trưởng thôn hoặc đại đội trưởng của mọi người ở đây không? Chúng tôi có thể nói chuyện trực tiếp với họ được không?" Thẩm Thính Hồng dò hỏi.
Người đàn ông vạm vỡ kia không hề buông lỏng cảnh giác chút nào,'Ðưa hai người đi cũng được nhưng các người phải đi theo phía sau chúng tôi, không được phép rời mắt khỏi chúng tôi."
"Không thành vấn đề!" Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn nhanh chóng đồng ý.
Thế là mấy người đàn ông vạm vỡ dẫn họ đến sở chỉ huy đại đội.
"Đại đội trưởng! Có người tìm!" Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu nói.
Chưa đến chốc lát, một người đàn ông khoảng năm-sáu mươi tuổi bước ra từ sở chỉ huy đại đội. mặc dù có thể nhìn ra tuổi tác không còn quá trẻ nhưng tinh thân ông ấy vẫn rất tốt.
"Ai2" Giọng nói cực kỳ to và vang dội, vừa thấy liên biết đó là một ông lão nhanh nhẹn.
"Chào chú, bọn cháu đến từ một thôn ở phía Nam, lần này đến đây chủ yếu để mua đồ của mọi người." Lần này là Diệp Thận Ngôn tiến lên nói với lão đội trưởng, đồng thời trực tiếp nói rõ nguồn gốc và ý định của mình.
Lão đội trưởng đánh giá anh và Thẩm Thính Hồng từ trên xuống dưới một lần/Vịt ở chỗ chúng tôi có xuất xứ đàng hoàng, không thể bán riêng cho người khác.
"Chúng cháu biết, nhưng thứ chúng cháu muốn mua không phải vịt. Thẩm Thính Hồng nói.
Hiển nhiên lão đội trưởng có chút sửng sốt, nếu như hai người này không muốn mua vịt, ngoài vịt ra thì họ có thể mua gì chứ.
"Vào đây nói chuyện đi. Tuy không biết rốt cuộc họ muốn mua gì nhưng ông ấy vẫn cho họ vào sở chỉ huy đại đội.
Sở chỉ huy đại đội bên này được tu sửa tương đối khí phái nên nếu làm tốt việc phát triển nghề phụ thì đúng thật là có thể thành được một thôn kinh tế.
"Rốt cuộc hai người tới đây để làm gì?" Lão đội trưởng hỏi, ông ấy không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc thôn bọn họ còn cái gì để bán.
Chính vì vậy nên giờ ông ấy có phần nghỉ ngờ thân phận của Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn. Sợ bọn họ đến từ thôn khác, muốn phá hỏng chuyện làm ăn.
"Chú, chúng cháu thật sự không phải người xấu. Chúng cháu nói thẳng, chúng cháu ở một thôn ở phía Nam. Hiện giờ thôn chúng cháu đang phát triển nghê phụ chính là may quần áo nhưng lần này mùa đông tới, chúng cháu không có cách nào để tìm được số lượng lớn bông nên mới nghĩ mua một ít lông vịt để may quần áo."
Thẩm Thính Hồng vừa nói xong lời này, đại đội trưởng liền nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
Tuy ông ấy không nói gì nhưng Thẩm Thính Hồng cũng đã hiểu được ý tứ của người này.
"Để chú nói cho con gái biết, người trẻ tuổi có đầu óc sáng tạo là chuyện tốt nhưng chúng ta không thể mải chạy theo nó một cách mù quáng. Thứ lông vịt hôi hám này làm sao có thể dùng để làm quần áo chứ?"
Lão đội trưởng cảm thấy mình là một người từng trải nên mới có ý tốt nhắc nhở một chút,Nếu hai đứa thật sự muốn làm quần áo thì nên đi về phía Tây Bắc bên kia thì hơn. Nơi đó đang thừa bông, chỉ cân câm thư giới thiệu thì không phải không thể mua được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận