Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 459 -

Chương 459 -Chương 459 -
Chương 459 -
Nếu không phải do Trung Quốc đã trải qua mười năm loạn lạc và bị mấy tên trộm nước ngoài mua chuộc khiến Trung Quốc mất đi nhiều bảo vật quốc gia thì hai mươi năm sau chắc chắn Trung Quốc không chỉ có thế này.
Một quốc gia cũng giống như một gia tộc. Nếu chỉ là nhà giàu mới nổi, việc chứng kiến các tòa nhà của họ mọc lên như nấm sau đó sụp đổ cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng nếu đó là một gia tộc có thực lực vững vàng, miễn là nó vẫn giữ được thực lực nhất định thì việc đi ngược chiều gió và Đông Sơn tái khởi là hoàn toàn có khả năng.
Có một số quốc gia vô liêm sỉ, nhân lúc cháy nhà mà hôi của khiến Trung Quốc mất đi rất nhiều thứ tốt. Tuy nhiên, hẳn là họ không nghĩ đến người Trung Quốc rất thông minh, số kho báu được giấu đi nhiều hơn rất nhiều so với số bị mất.
Vì vậy Thẩm Thính Hồng rất chướng mắt những đồ vật nước ngoài nổi tiếng này.
Tất nhiên là cô không phủ nhận tác giả của những tác phẩm nghệ thuật đó, mà là cô phủ nhận mọi đồ vật và con người của một số quốc gia nhất định.
Vốn cô chỉ muốn đến xem náo nhiệt, nếu gặp được món mình thích sẽ mua, nhưng xem lâu như vậy mà cô cũng không thấy thứ mình thích, Diệp Thận Ngôn cũng mất hết hứng thú.
Tuy nhiên, bọn cô quan tâm đến món đồ cuối cùng, cũng may là có thể dùng tiên đại lục, nếu không đã bỏ lỡ mất rồi.
"Sau đây là món đồ cuối cùng, tôi tin rằng mọi người đã chờ rất lâu rồi, rất nhiều người cũng đến đây vì thứ này, rốt cuộc nó là gì..."
Người chủ trì hội đấu giá là một mỹ nhân mặc sườn xám, đôi mắt như hút hôn người khác, dễ dàng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Đương nhiên những người ở tầng hai và tâng ba đều biết thứ đó là gì, chỉ có những người ở sảnh lớn tâng một mới bắt đầu tò mò.
Rất nhiều người ở tầng hai và tầng ba vẫn chưa ra tay, chắc chắn là vì chờ thứ đó, rốt cuộc là cái gì mà lại khiến cho nhiều nhân vật lớn chờ đợi như vậy.
"Bây giờ chúng tôi sẽ tiết lộ đáp án ngay đây!"
Sau lưng người chủ trì có thứ gì đó được che bằng vải đỏ, mọi người ngồi thẳng lên, hội trường bỗng chốc im lặng như tờ.
Khi người chủ trì kéo tấm vải xuống, rốt cục mọi người cũng thấy bên trong có qì.
Thật ra cũng không phải đồ vật gì, mà là một cái thẻ bài, bên trên ghi quyền sở hữu một mảnh đất ven sông rộng khoảng một trăm mẫu.
Hai mắt Thẩm Thính Hồng sáng ngời, cô vốn tưởng mảnh đất đầu tiên của mình sẽ ở Đại Lục, không ngờ lại tìm thấy ở Hồng Kông.
Hồng Kông luôn là một nơi phát triển rất tốt, ở thế hệ sau này cũng vậy, nói chi đến vị trí ven sông và là vùng duyên hải, việc buôn bán xuất nhập khẩu sẽ rất thuận lợi, đây là ưu thế tuyệt đối.
"Vợ ơi, em muốn nó sao?" Diệp Thận Ngôn thắc mắc.
Thẩm Thính Hồng gật đầu,'Hơn một trăm vạn thì bỏ đi, không quá một trăm vạn thì chúng ta lấy."
Tài sản họ tích góp mấy năm nay thật sự rất nhiều, nhưng nếu hơn một trăm vạn thì nhất định Thẩm Thính Hồng không cân nữa, dù gì thì mảnh đất này cũng ở Hồng Kông, muốn quản lý cũng khó. Còn một điêu nữa nếu giành được mảnh đất đó thì phải đầu tư xây dựng, sẽ tốn rất nhiều tiên, không có chuyện Thẩm Thính Hồng sẽ đem tất cả trứng gà bỏ chung cùng một rổ đâu.
"Hẳn mọi người cũng biết đến mảnh đất này, vị trí tốt không bàn cãi gì nữa, nếu được xây dựng đàng hoàng thì đây nhất định là một vụ kinh doanh có lời. Được rồi, chắc mọi người cũng không muốn nghe tôi nói nhiều nữa, vậy thì bắt đầu đấu giá thôi, giá khởi điểm là mười vạn đô la Hông Kông, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn đô la Hồng Kông."
Một tệ tiền Đại Lục tương đương với một phẩy một đô la Hồng Kông, vậy một trăm vạn tệ Thẩm Thính Hồng dự tính sẽ khoảng một trăm mười vạn đô la Hồng Kông.
Cô không ngờ giá khởi điểm lại thấp đến vậy, cũng đúng. Tuy Hồng Kông chưa phát triển lắm nhưng những người này đều là người bình thường, họ không biết trước tương lai, việc tiêu một số tiên lớn hay thậm chí là đánh cược để mua một mảnh đất trống là điều không dễ dàng gì.
Chẳng mấy chốc mọi người đã bắt đầu kêu giá, nhưng họ đều là người ở sảnh tâng một.
“Mười lăm vạn!"
"Mười sáu vạn!"
“Hai mươi vạn!"
Giá tăng vọt lên đến hai lăm vạn, lúc này hầu hết mọi người trong sảnh lớn đều im lặng, giá trị con người bọn họ có hạn, những người kêu giá ban nãy thật ra chỉ muốn tham gia cuộc vui thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận