Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 119 - Ăn Hết Phần

Chương 119 - Ăn Hết PhầnChương 119 - Ăn Hết Phần
Chương 119 - Ăn Hết Phần
Lời này của Thẩm Đại Lực không chỉ Thẩm Hữu Vi không thích nghe mà Trương Tố Cầm cũng bùng nổ. Vốn dĩ Thẩm Hữu Vi là cục cưng của bà ta, nếu không cũng không dưỡng đến bộ dáng này nên bà ta lập tức phản bác.
"Suốt ngày Thẩm Thính Văn, Thẩm Thính Võ, dù chúng nó có tiền đồ thì cũng không có hiếu kính người bác cả như ông đâu. Trăm năm sau Thẩm Hữu Vi là người nhang khói cho ông đấy, ông quát nạt cái gì'
Thẩm Đại Lực lập tức cảm thấy máu dồn lên não, ông ta nhìn thoáng qua cặp mẹ con khiến người khác sốt ruột, còn cả đứa con gái đứng một bên xem diễn. Dù tức sôi máu nhưng ông ta chẳng muốn nói gì nữa, nói gì cũng vô nghĩa/Tôi không muốn tranh luận với hai mẹ con bà."
Dứt lời liên đi ra ngoài, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Nhị phòng bên kia cũng nghe được động tĩnh này, Thẩm Đại Dũng cau mày, Sao lại cãi nhau thế?”
Ngô Vân chỉ cúi đâu ăn cơm mà không nói gì.
Thẩm Đại Dũng vẫn muốn nói gì đó nhưng ông ta đã thành thật sau khi bị vợ mình trừng mắt nhìn.
Ngô Vân tức giận nói, Chuyện nhà người ta có liên quan gì đến ông sao?"
Cuộc sống như bây giờ không cần quá thoải mái, bà ta không muốn dây dưa với đại phòng.
Hai vợ chồng già của gia đình họ Thẩm đang ăn cơm cũng chỉ lắc đầu khi nghe thấy động tĩnh của đại phòng.
Cơ bản thì ngày nào đại phòng cũng trình diễn trò khôi hài này, dù là hai ông bà lão hay nhị phòng đều cảm thấy không lạ lãm gì nữa. Trước khi phân gia, tuy Thẩm Hữu Vi lười biếng nhưng nhờ có những người khác cũng không đến mức đói bụng.
Nhưng bây giờ đã phân gia, không còn ai có thể gánh vác anh ta được nữa, rốt cuộc thì có làm mới có ăn. Trước kia lúc chưa phân gia, thủ đoạn gian dối sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn nhưng giờ đã khác xưa vì vốn dĩ đại phòng chỉ có hai người đàn ông là Thẩm Đại Lực và Thẩm Hữu Vi.
Không thể nói Trương Tố Cầm là người giỏi làm việc được nên đến giờ gánh nặng trên vai Thẩm Đại Lực rất nặng nề, đặc biệt Thẩm Hữu Vi là người không biết cố gắng.
Dần dà những mâu thuẫn trong gia đình này nảy sinh, nói anh ta quá hư hỏng cũng không đúng nhưng tính ích kỷ đã ngấm vào xương máu anh ta.
Nếu là người rõ ràng mọi chuyện thì họ đã không đến mức cãi cọ với tam phòng đến dáng vẻ kia. Sự rời đi của Thẩm Đại Lực không gây ảnh hưởng gì đến hai đứa con của ông ta, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nghỉ ngơi thì vẫn nghỉ ngơi.
Thật ra Trương Tố Cầm vẫn lo lắng mà chạy đi tìm người.
"Rửa sạch bát đũa!" Ăn cơm xong Thẩm Hữu Vi liền đặt bát lên bàn rồi ra lệnh cho Thẩm Bích Liên.
Thẩm Bích Liên không hề vui vẻ nhưng không dám nói gì, lúc này trong nhà không còn ai. Sau khi phân gia, Thẩm Hữu Vi đã buông xuôi bản thân hoàn toàn, nói đánh người thì anh ta sẽ đánh thật nên Thẩm Bích Liên không dám trêu chọc anh mình.
Thật ra nếu là trước kia, có thể Thẩm Bích Liên sẽ phản bác hai câu nhưng sau khi phân gia, cô ta thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đòn hiểm ở hiện thực.
Hiện tại cô ta cũng rất hối hận, nếu không phân gia thì rất nhiều chuyện có thể đẩy sang cho Thẩm Xuân Hoa làm.
Thẩm Xuân Hoa không được bác dâu hai coi trọng chút nào, dù mình khinh thường nó cũng chẳng sao.
Cô ta lại vô cùng ghen ghét Thẩm Thính Hồng, đều là cháu gái của hai ông bà lão của gia đình họ Thẩm. Vì sao Thẩm Thính Hồng lại có vận mệnh tốt như vậy, có một cặp cha mẹ yêu thương nó, ngay cả anh trai cũng yêu thương nó vô cùng.
Nhìn lại anh trai của mình, so sánh với anh nhà người ta đúng là tức chết.
Cô ta không tình nguyên đi dọn bát đũa, lượng cơm của hai anh em không nhỏ nên bình thường không thể ăn no. Hôm nay Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm lần lượt đi ra ngoài hết, xem như hai anh em đã ăn được một bữa no nê.
Cũng có nghĩa là họ đã ăn hết phần của ba mẹ mình. Vất vả lắm Trương Tố Cầm mới tìm được Thẩm Đại Cường đi về, vốn đang định gọi ông chồng mình ăn cơm nhưng bà ta lại phát hiện không còn chút cơm trưa nào.
Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết chuyện đã xảy ra như thế nào.
Vốn dĩ cơn giận của Thẩm Đại Lực đã lắng xuống phần nào nhưng giờ nó lại bùng lên dữ dội như một ngọn lửa hừng hực.
“Đây là con trai cưng, con gái yêu quý của bà đấy!" Dứt lời Thẩm Đại Lực lại đi ra ngoài.
Trương Tố Cầm cũng ngẩn người tại chỗ, sau đó lại bắt đầu mắng chửi. Tuy bà ta rất sủng ái Thẩm Hữu Vi nhưng lúc này nhịn không nổi nữa.
"Nếu lúc nào đó chúng ta có thể dọn ra ngoài giống cả nhà thằng ba thì tốt quá rồi. Chúng ta ở đây ngày nào cũng phải nghe nhà này cãi nhau, thật sự ồn muốn chết!" Nghe tiếng khóc của Trương Tố Cầm, Ngô Vân cũng có chút không nói nên lời.
"Nhưng nhà ta không có nhiều tiền như thế đâu." Thẩm Đại Dũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận