Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 150 - Không biết tự versailles

Chương 150 - Không biết tự versaillesChương 150 - Không biết tự versailles
Chương 150 - Không biết tự
versailles
Nhìn ba mình dọc đường đi không biết đang tự Versailles, Thẩm Thính Hồng không nhịn cười nổi.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà có người lại không muốn thấy cuộc sống của người khác tốt hơn mình. Nếu như cuộc sống của mọi người giống nhau thì chúng ta là bạn, nếu cuộc sống của bạn kém hơn tôi thì chúng ta là anh em thân thiết, còn nếu cuộc sống của bạn tốt hơn của tôi thì xin lỗi, tuyệt giaol
Không ít người có suy nghĩ như vậy nhưng cuộc sống là của mình, bạn không cần phải để tâm đến những gì người khác nói.
Mà một người không có tâm nhãn như Thẩm Đại Cường thật sự rất vô tư, dù người khác có âm dương quái khí thì chưa chắc ông đã hiểu được ý tứ của người ta.
Sau khi bọn họ vê nhà, Lưu Nguyệt liên xin nghỉ đề chạy về, chủ yếu là trong lòng bà ấy vẫn luôn nhớ thương chuyện công việc.
Rốt cuộc người đàn ông của mình vẫn là người khờ khạo, nếu nhỡ làm bậy làm bạ thì phải làm sao bây giờ?
"Sao rồi? Thành công chưa?" Lưu Nguyệt vừa vê đến nhà đã lo lắng hỏi.
"Tôi đã ra ngựa rồi thì chuyện có thể không được sao?" Dưới sự miễn cưỡng của Lưu Nguyệt, Thẩm Đại Cường bắt đầu khoe khoang.
Thẩm Thính Hồng nhịn cười không nổi nữa, ba cô đúng là người khờ khạo nhưng dường như khi đối mặt với những người bên ngoài, ông ấy ấy vẫn kiềm chế bản thân một chút.
Nếu không làm vậy thì đoán chừng vừa rời đi, mọi người sẽ bắt đầu trách mắng. "Mẹ kiếp!" Lưu Nguyệt cũng tức giận vỗ ông ấy một cái,'Rốt cuộc là chuyện như nào?"
"Là thành công rồi!" Mặt Thẩm Đại Cường rất oan ức/Ni Nhi đưa tôi đi rất thuận lợi, hôm nay đã chuẩn bị xong quan hệ lương du, cũng đã đi xem ký túc xá rồi, đến đó chỉ cần chuyển đồ vào ở là được."
Lúc này Lưu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, thật ra thẳng đến lúc này, bà ấy cảm thấy vui vẻ vì có được danh ngạch công việc này.
Trước đây bà ấy rất bình tĩnh vì chuyện này chưa được chứng thực, nếu vậy thì vấn có phần trăm xảy ra rủi ro. Đến giờ mọi chuyện đã được chứng thực rồi nên mặt của bà ấy không khỏi nở nụ cười.
"Vậy khi nào ông đi làm? Đến lúc đó tôi sẽ đi với ông.'
"Chiều ngày kia sẽ phải đi chuẩn bị đồ đạc trong ký túc xá để sáng sớm hôm sau bắt đầu đi làm" Thẩm Đại Cường trả lời nói.
"Vậy ông có biết mình được phân công đến công việc gì không? Liệu công việc đó có mệt hay không? Nếu chịu không nổi thì đừng cố chấp, cùng lắm là bị trừ lương thôi."
"Giờ chưa biết nhưng bà yên tâm, tôi sẽ không để mình phải chịu khổ, chờ đến khi nhận công việc chính thức sẽ biết."
Thẩm Thính Hồng vẫn luôn nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, cô cũng không quấy rây họ.
Cô thích cái cách ba mẹ mình ở chung với nhau, không cãi vã, tuy không thể nói là lãng mạn, cũng không phải câu chuyện tình yêu ly kỳ nhưng cho dù vậy, lúc hai người cứ đứng chung với nhau thì sẽ mang đến cho người ta có cảm giác trong mắt hai người họ chỉ có nhau. Không biết sau này mối quan hệ giữa cô và Diệp Thận Ngôn có giống như vậy không nữa.
Nghĩ đến đây Thẩm Thính Hồng lại bắt đầu lo lắng, không phải Diệp Thận Ngôn nói trở vê quân đội sẽ nói luôn về chuyện xuất ngũ sao? Tại sao đã lâu như vậy rồi mà chưa có tin tức gì cả.
Người nhịn không được cứ nhắc mãi, mới nghĩ vậy xong thì ngày hôm sau đã có người đưa thư tới gửi thư, người thu kiện chính là Thẩm Thính Hồng.
Ngoại trừ Diệp Thận Ngôn, trên thế giới này cũng không có ai gửi thư cho cô, dù sao thì tất cả những người cô ấy biết đều ở trong thôn.
Còn những người bạn cấp ba đó không hề biết địa chỉ nhà cô, sau khi tốt nghiệp họ không liên hệ với nhau nữa.
Quả nhiên, người gửi thứ chính là Diệp Thận Ngôn, bức thư chỉ giải thích ngắn gọn về tình hình của anh. "Tiểu Diệp nói gì vậy con?" Lưu Nguyệt cũng khá chú ý đến chuyện của con rể mình, bàn tay vốn đang vá áo cho Thẩm Đại Cường lập tức ngừng lại, sau đó nhìn về phía Thẩm Thính Hồng.
"Diệp Thận Ngôn nói sức khoẻ đang hồi phục rất tốt, anh ấy đã trở lại quân đội và cũng đã làm đơn xin xuất ngũ nộp lên trên rôi. Tuy nhiên phải chờ một khoảng thời gian nữa mọi chuyện mới ổn thỏa được vì trong tay anh ấy còn một số việc phải giao nộp." Sau khi xem xong bức thư, Thẩm Thính Hồng liền tường thuật lại một cách sơ lược cho mẹ mình.
Nghe xong, Lưu Nguyệt cũng gật đầu, Vậy là tốt rồi!"
Chỉ cần không gặp phải phiên phức gì là họ yên tâm rồi.
"Con nhìn ba con xem, bộ quân áo nào cũng bị y như này.' Lưu Nguyệt nhìn mấy cái lỗ to trên quần áo Thẩm Đại Cường một cách ghét bỏ. Nhưng may là tay của Lưu Nguyệt rất tốt nên cơ bản không nhìn ra được bất kỳ vết vá nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận