Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 55 - Đổi mới tam quan 2

Chương 55 - Đổi mới tam quan 2Chương 55 - Đổi mới tam quan 2
Chương 55 - Đổi mới tam quan 2 Thẩm Thính Hồng nhìn thấy bàn tay Tống Khiết đang hướng về mình, theo bản năng chuẩn bị né tránh nhưng cô lại phát hiện, nữ giáo viên bên cạnh trực tiếp đỡ lấy cái tát của Tống Khiết.
Rõ ràng là nữ giáo viên vốn nhìn rất hiền lành và hào phóng nhưng bây giờ thật giống anh hùng.
Trong lòng Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất ấm áp, cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt.
Giáo viên ở kiếp trước là một kẻ chỉ biết nịnh nót, ánh mắt giỏi suy diễn đến cực hạn, việc đầu tiên sau khi đi học là điều tra gia cảnh của học sinh. Thẩm Thính Hồng là một đứa trẻ mồ côi nên không được giáo viên coi trọng.
Sau này khi có người khinh thường vì gia cảnh của mình, cô sẽ đến tìm giáo viên chủ nhiệm, lúc đó chỉ nhận được câu trả lời là/Tại sao bạn học bắt nạt con mà không bắt nạt người khác? Đôi khi phải tự kiểm điểm bản thân xem đã làm sai cái gì."
Thật nực cười, sau này có người khinh thường thì cô trực tiếp đánh trả, không bao giờ đi tìm giáo viên đòi lại sự công bằng cho mình nữa bởi vì cô biết điều đó vô dụng.
Nhưng bây giờ đây, cô lại được bảo vệ bởi cô giáo mà nguyên chủ mới chỉ gặp vỏn vẹn vài lần, có khi đối phương còn không biết tên mình nên trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
"Vị bạn học này, phiên cô chú ý lời nói hành động và lời nói của mình. Nếu thật cô sự muốn đánh người, chúng tôi sẽ báo công an.' Thời điểm nữ giáo viên nói chuyện cô ấy rất nghiêm túc, có thể dễ dàng thấy được cô ấy đang tức giận.
Tống Khiết sững sờ một chút, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất rồi bắt đầu khóc nói: "Tất cả các người là một đám, tất cả đều bắt nạt tôi."
Tiếng khóc thật sự ồn ào, các giáo viên trống tiết trong phòng đều nhíu mày thật chặt.
Nhưng trong thời điểm này chẳng có ai rảnh hơi đâu mà đi khuyên bảo cô ta, ngay cả cha Tống cũng có bộ dáng thờ Ơ.
Chờ đến khi Tống Khiết khóc chán chê, mẹ Tống cuối cùng đã trở lại mang theo năm đồng và một ít phiếu công nghiệp, miễn cưỡng đưa cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng không có gánh nặng tâm lý nào, thậm chí hận không thể nói được câu,Lấy đến đây!"
Chuyện này vốn dĩ do Tống Khiết là không đúng, cô chỉ lấy về số tiền đền bù thuộc bản thân mình, cớ gì mà phải cảm thấy áy náy?
Mẹ Tống nghe được từ cha Tống là thủ tục thôi học đã bắt đầu làm thì bà ta cũng cảm thấy khá hài lòng. Nếu bình thường nhìn thấy Tống Khiết khóc lóc thảm thiết như vậy, ít nhiều bà ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng bà ta vẫn đang tức giận do vừa mất đi một khoản tiên lớn như vậy, hoàn toàn không có ý định an ủi con gái mình.
Phải biết rằng năm đồng và vài phiếu công nghiệp là những thứ có giá trị, nếu cầm phiếu công nghiệp đi đến chợ đen sẽ có người đồng ý đổi lấy phiếu thịt. Hiện tại, thịt có giá một đồng một cân, nếu có thể đổi được phiếu thịt thì có thể cải thiện bữa ăn trong nhà trong khoảng thời gian dài.
Khoản lớn này cứ như vậy mà vứt ra ngoài, đương nhiên trong lòng mẹ Tống cảm thấy không hài lòng với cô con gái này. Hai đứa con trai của bà rất hiếm khi được ăn thịt thế mà đứa phá của này lại một lúc làm mất đi mấy cân thịt. Cuối cùng, Tống Khiết cũng nhận ra việc mình khóc om sòm không có ích lợi gì để đả động đến cha mẹ cả, hiện tại bọn họ căn bản không muốn nói chuyện với cô ta.
"Tôi còn chuyện muốn nói!" Tống Khiết đột nhiên hét lớn lên.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô ta, Thẩm Thính Hồng không muốn ở lại đây nghe cô ta than thở, dứt khoát nói với các giáo viên: "Cảm ơn thầy cô đã giúp em bảo vệ chính nghĩa, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa nên em sẽ trở lại lớp học.'
Các giáo viên lần lượt gật đầu, sau lân so sáng này, ấn tượng của họ với Thẩm Thính Hồng ngày càng tốt hơn.
Thẩm Thính Hồng vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng la hét của Tống ở bên trong,'Con đã có đối tượng, người đó là Phương Trác, con muốn tiếp tục đi học" Sau đó là tiếng mắng chửi của cha Tống và mẹ Tống, sau đó không biết Tống Khiết nói gì vào tai họ mà cha mẹ Tống nhào nhái đòi đi gặp cha mẹ Phương Trác...
Bước chân của Thẩm Thính Hồng dừng lại, sau đó lại bước nhanh rời đi. Cái tên mập mạp kia không tệ vậy nên mình phải đi báo trước một tiếng cho cậu tại, để đỡ phải có hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận