Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 162 - Muốn xem thưc lực như nào

Chương 162 - Muốn xem thưc lực như nàoChương 162 - Muốn xem thưc lực như nào
Chương 162 - Muốn xem thực lực như nào
"Cái gì cơ?" Thẩm Thanh Thanh nói với vẻ mặt rất đau lòng.
"Nhưng cậu yên tâm, anh cả tớ không có ý gì với cô ta cả, còn phải điều tra thêm xem truyên này đã bắt đầu bị đồn đại từ khi nào." Thẩm Thính Hồng nói.
Thật ra họ cũng phân nào đoán được chuyện Hàn Cẩn và bà nội Thẩm nói chuyện riêng với nhau nhưng vì giờ không có bằng chứng nên Thẩm Thính Hồng không thể nói ra được.
"Hừ" Thẩm Thanh Thanh bñu môi,'Nếu anh Thẩm không có hứng thú với cô ta, thì đây chỉ là..."
Thẩm Thanh Thanh chưa nói xong đã bị ánh mắt của Thẩm Thính Hồng ngăn lại'Đến giờ vẫn chưa xác định được chuyện này nên chúng ta không thể nói những lời đó được."
"Không được rồi, tớ phải xin nghỉ phép để về nhà." Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình cần phải chủ động tấn công, trước đây cô ấy không nghĩ vậy, nhất là khi Thẩm Thính Văn nói anh ấy chưa muốn hẹn hò nhưng giờ cô ấy lại có loại cảm giác nguy hiểm rình rập bên người.
"Được rồi, tớ sẽ chờ cậu ở nhà. Thẩm Thính Hồng híp mắt cười, cô cũng không biết Thẩm Thính Văn có thích Thẩm Thanh Thanh hay không. Thật sự thì cô gái này là người vô lo vô nghĩ, còn anh trai mình lại là người nho nhã lịch sự, dù nhìn thế nào cũng không phải là người có thể đi chung một đường với nhau.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Thanh thật sự trở thành chị dâu của cô, gia đình sẽ trở nên náo nhiệt vô cùng.
Rời khỏi Cung Tiêu Xã, Thẩm Thính Hồng lại đến xưởng dệt một lân nữa. Lần này cô mang theo đơn đặt hàng của Cung Tiêu Xã đến tìm lãnh đạo của xưởng dệt.
Lần này chủ nhiệm xưởng dệt không trực tiếp từ chối như lần trước.
"Chủ nhiệm, chúng ta có thể thử một lân, dù sao giờ tôi đã có đơn đặt hàng của Cung Tiêu Xã, chắc chắn sau này cũng sẽ đi huyện thành, thành phố và cả tỉnh thành. Tôi tin rằng chỉ cân quần áo của chúng ta có chất lượng tốt, nhất định sẽ nhận được không ít đơn đặt hàng.
Thẩm Thính Hồng cực kỳ nghiêm túc nói với chủ nhiệm về kế hoạch phát triển của họ trong tương lai,'Nói thẳng ra, hiện tại ông đưa cho chúng tôi một lô vải lỗi cũng không lỗ, dù sao giá bán cho nhân viên cũng thấp hơn, nhà máy của mấy người vẫn phải cần hiệu suất đúng không?”
Người chủ nhiệm kia gật đầu,'Đúng thật là cô đã làm tôi động lòng, đồng chí Thẩm Thính Hồng, chúc mọi người có tiên đồ như gấm!"
Ông ta đứng lên bắt tay với Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng cũng thoải mái hào phóng đứng dậy bắt tay cùng đối phương, thành công lấy được một lô vải lỗi.
Vải bị lỗi là điêu khó tránh khỏi, ở trong một nhà máy lớn như vậy, dù có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ có một bộ phận nhỏ bị lỗi.
Dù để công nhân viên tự tiêu hoá, chưa chắc đã tiêu hoá nổi.
Mẻ vải này không được nhiều lắm, chỉ khoảng năm trăm thước(*) , áng chừng may được một trăm bộ quần áo. Đương nhiên, Thẩm Thính Hồng không trả tiên luôn.
(*) Quy đổi 1 thước Trung Quốc bằng 33 cen-ti-mét = 0,33 mét.
"Chủ nhiệm, tôi trở về tìm xe bò đến đây, nhân tiện mang tiền đến cho ông."
"Được!"
Thật ra năm trăm thước vải không nhiều nhưng ông ta cũng muốn nhìn xem thực lực của thôn Đoàn Kết này như nào.
Mà đối với mấy người Thẩm Thính Hồng mà nói, lấy được nhiều vải như vậy đã là cực hạn, dù sao thì cô cũng phải suy nghĩ từ góc độ của một thành viên trong nhóm.
Nếu giờ lấy một lúc quá nhiều vải chắc chắn sẽ khiến người ta sợ hãi, nếu bán không được thì nó sẽ bị đập nát ngay trên tay.
Chỉ cần lô thành phẩm đầu tiên được bán ra, họ có thể yên tâm rằng đã đến lúc thể hiện tài năng của mình.
Hôm nay ra ngoài trực tiếp giải quyết hai vấn đề khó nhằn nên tâm tình Thẩm Thính Hồng rất tốt, suốt đường về đều ngâm nga một khúc ca. Đang vui vẻ đi về, cô nghe được tiếng loa từ sau lưng.
Đây không phải là nơi mà ô tô sẽ đến, vì vậy Thẩm Thính Hồng tò mò nhìn lại.
"Thính Hồng!" Cửa sổ phía sau được kéo xuống, để lộ đầu của một người đàn ông.
Nhìn thấy anh, Thẩm Thính Hồng không khỏi bật cười, hôm nay thật là một ngày tốt lành.
"Anh quay trở lại rôi à?"
"ỪI Tôi đã trở lại!" Diệp Thận Ngôn nhìn thấy người trong lòng của mình thì không giấu được ý cười trong mắt.
"Lên xe, chúng ta cùng nhau trở về!"
"Được!" Thẩm Thính Hồng ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Phía trước còn có một thanh niên mặc quân phục đang lái xe, đây không phải lúc nói chuyện nên hai người đều ăn ý không giao tiếp nhiều với nhau.
"Thính Hồng, đây là tiểu đồng chí do quân đội phái đến để đưa tôi về, sau này tôi sẽ hoàn toàn lui binh. Diệp Thận Ngôn chỉ giới thiệu một chút với Thẩm Thính Hồng.
"Đồng chỉ đã vất vả rồi, lát nữa nhất định phải về nhà chúng tôi ăn cơm mới được ởđi đó.'
Sau vài lần trao đổi đơn giản, họ đã đi đến cửa thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận