Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 81 - Không được lên núi nữa

Chương 81 - Không được lên núi nữaChương 81 - Không được lên núi nữa
Chương 81 - Không được lên núi nữa
Chờ đến lúc Thẩm Thính Văn đi làm về cả nhà mới bắt đầu ăn cơm. Nhìn chậu trứng gà bác đây ắp trên bàn, đứng nói là Thẩm Đại Cường mà cả hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đều ngẩn người.
“Hôm này là ngày lành gì đây, sao mà mẹ con đột nhiên trở nên hào phóng thế?" Vẻ mặt Thẩm Thính Võ không thể tin hỏi.
"Thằng này muốn ăn đòn à? Còn không phải là vì Ni Nhi nhà chúng ta có bản lĩnh, nếu không trứng gà rừng ở đâu ra mà con ăn?" Lưu Nguyệt mắng.
"Trứng gà rừng? Đây là trứng gà rừng hả mẹ? Ni Nhi hôm nay em lại lên núi sao?" Thẩm Thính Võ bắt được trọng điểm lập tức cau mày.
"Đúng vậy!" Thẩm Thính Hồng gật đầu,'Chờ mọi người ăn xong rồi con sẽ đưa cả nhà đi xem thứ tốt.
Vì những lời này của Thẩm Thính Hồng, tốc độ ăn của mọi người có vẻ nhanh hơn một chút. Cũng không biết có phải do lời Thẩm Thính Hồng vừa kích không hay là do đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon.
Sau khi ăn cơm, Thẩm Thính Hồng đưa tất cả mọi người đến căn phòng có chứa con lợn rừng.
Nhìn con vật to lớn ở bên trong, hiện trường lập tức yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ.
Một lúc sau, Lưu Nguyệt - người chưa bao giờ nặng lời với Thẩm Thính Hồng đã phát hoả.
"Cái con bé ngốc này! Lên núi thì lên núi nhưng lại đi vào sâu như vậy. Từ lần sau con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, không được lên núi nữal"
Vừa nói bà vừa vỗ bả vai của Thẩm Thính Hồng, nhìn qua thì tưởng bà dùng sức rất lớn nhưng nó giống như tiếng sấm to hạt mưa nhỏ vậy, căn bản là không đau chút nào.
Rốt cuộc thì Lưu Nguyệt không thể chịu được khi đánh con gái yêu quý của mình.
Thẩm Đại Cường và hai đứa con trai đều không phụ hoạ. Nếu trước đây có ai nói nặng lời với Thẩm Thính Hồng, họ nhất định sẽ đứng lên bênh vực "công chúa" nhà mình nhưng hôm nay bị mắng là đúng, nếu không con bé thật sự sẽ lên trời.
'Mẹ, con không vào sâu trong núi mà chỉ hái nấm rừng với mộc nhĩ ở bên ngoài thôi. Ai mà biết được lại có cái thứ này chui ra, con cũng không bị thương. May mắn là lúc nó định húc vào người con thì phía sau con lại là một tảng đá lớn, nó cứ vậy mà đâm sâm vào cục đá chết."
Thẩm Thính Hồng biết họ đang lo lắng là vì sự "tự do" trong tương lai của cô con gái như mình, Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình cần phải giải thích rõ cho mọi người.
Nhưng lúc này Lưu Nguyệt căn bản không nghe được bất kỳ thứ gì, trong đầu bà chỉ tràn ngập khung cảnh con lợn rừng xông thẳng về phía con gái mình.
Phải kéo Thẩm Thính Hồng xem trước sau trái phải một vòng, thấy đúng là cô không bị thương bà ấy mới yên tâm.
"Em gái, sau này em không phải đi nhặt củi một mình nữa. Chuyện này anh và anh hai em có thể làm được, em không cần phải lên núi nhặt củi đâu." Thẩm Thính Văn đau lòng muốn chết, trước kia em gái nhà mình sống như nào, mà trong khoảng thời gian này mỗi ngày con bé đều phải làm việc nhà, còn phải lên núi nhặt củi, càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải là người. "Đúng rôi đấy, nếu em thật sự muốn lên núi chơi thì chờ lúc anh hai rảnh, anh sẽ đi cùng bảo vệ em." Thẩm Thính Võ cũng nói.
Thẩm Đại Cường im lặng nhìn con lợn rừng, tuy rằng ông ấy không nói gì thêm nhưng trong lòng đã muốn xé xác con lợn trước mặt làm tám mảnh.
Nó dám tấn công con gái bảo bối nhà mình! Thật không chấp nhận được!
Tuy nhiên ăn cơm đã chậm trễ không ít thời gian, tiếng chuông báo đi làm công đã sớm vang lên nên giờ họ muốn làm gì cũng không được, cả nhà chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, họ còn ân cần dặn dò Thẩm Thính Hồng nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài.
Thẩm Thính Hồng gật đầu đồng ý, cô lên núi là vì tìm cớ cải thiện thức ăn trong nhà. Bây giờ một con lợn rừng cũng đủ để gia đình mình ăn một thời gian. Dù ăn không hết thì có thể đổi ở chợ đen, lúc đó nhà cô đã đổi được không ít tiên giấy và vật tư khác.
Đừng nhìn người thành phố có tiền có phiếu nhưng chưa chắc họ đã có thịt ăn. Dù sao hằng ngày nguồn cung ứng chỉ có bấy nhiêu, nếu đến không sớm sẽ không mua được gì.
Vì vậy, dù thịt lợn rừng không ngon bằng thịt lợn nuôi nhưng có rất nhiều người tình nguyện săn lùng nó.
Giờ cô cũng chẳng phải lên núi làm gì nữa, chờ đến khi sự "nổi bật" của con lợn rừng này qua đi rồi nói sau. Nếu không cô thật lo lắng sau này mẹ sẽ nhốt mình ở nhà mất.
Cô dứt khoát ở nhà đọc sách, trời mới sang thu nhưng thời tiết vẫn chưa hạ nhiệt, đây được gọi là "Nắng gắt cuối thu"
Tuy nhiên, nhà của cô lại ở cuối thôn, sau lưng có núi nên rất mát mẻ. Hơn nữa, trong nhà chỉ có một mình cô nên cô có thể lấy kem ra ăn, quả thật là quá Vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận