Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 75 - Nước Mắt Của Thẩm Thính Hồng M

Chương 75 - Nước Mắt Của Thẩm Thính Hồng MChương 75 - Nước Mắt Của Thẩm Thính Hồng M
Chương 75 - Nước Mắt Của Thẩm Thính Hồng Mất Khống Chế
Vốn dĩ ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đang vui mừng vì con trai thứ ba xây được nhà mái ngói nhưng giờ mọi tâm trạng tốt đẹp đều tan biến.
Cuối cùng khi ông nội Thẩm phát hỏa chuyện này mới dừng lại, đương nhiên hai vợ chồng già cực kỳ tức giận.
Một nhà Thẩm Thính Hồng đang đi dọn dẹp nhà mới, trước đó Thẩm Đại Cường đã nhờ người đi làm đồ gia dụng. Hiện tại đã hết lễ thượng lương, khoảng buổi chiều họ sẽ kéo đồ đến đây.
Sau hai ngày thượng lương là họ có thể chuyển vào ở nhà mới.
Càng nhìn ngôi nhà này, Thẩm Thính Hồng càng cảm thấy hài lòng, không phải do nhà đẹp mà là do cô thích vị trí này. Nơi này là cuối thôn, đương nhiên mọi người sẽ không muốn xây nhà ở chỗ này.
Phải biết rằng sau khi mọi người biết vị trí Thẩm Đại Cường xây nhà mới, có không ít người thân quen đến khuyên bảo. Nhưng đây là vị trí Thẩm Thính Hồng muốn, vì vậy nên cả Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng thích nơi này theo cô, càng nhìn càng thấy vui mừng.
Mọi người thấy không khuyên được cũng thôi.
Thẩm Thính Hồng vẫn cảm thấy vị trí của nơi này không tệ, dù nhà mình ăn cái gì cũng sẽ không bị mọi người ngửi thấy, rất thích hợp cho việc làm giàu trong im lặng.
Có một căn nhà riêng của gia đình mình nên tất cả mọi người ở tam phòng đều cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Suy nghĩ từng bước một thì Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ sắp đến tuổi kết hôn nên lần xây nhà này gia đình họ có khá nhiều phòng.
Tổng cộng có sáu phòng, Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt ở một phòng, hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ mỗi người một phòng riêng, Thẩm Thính Hồng cũng có một phòng riêng, hai phòng còn lại chuẩn bị khi nhà họ có thêm cháu.
Ngoài nhà bếp và nhà vệ sinh trong phòng chính, toàn bộ ngôi nhà chiếm một diện tích lớn. Nhưng nói thế nào nhỉ, dù trông có vẻ sáng sủa nhưng gia đình họ đã tiêu rất nhiều tiền, trên cơ bản ngoại trừ một trăm đồng mà Diệp Thận Ngôn đưa cho riêng Thẩm Thính Hồng thì tiền tiết kiệm của gia đình đã chạm đáy.
Nhưng may mắn thay, Thẩm Thính Văn có tiền lương, vì vậy gia đình họ vẫn có thể sống qua ngày.
Buổi chiều, Thẩm Đại Cường đi tìm xe buýt để đi lấy đồ gia dụng, đồ nhỏ có thể tự mình mang về, đồ lớn sẽ nhờ người đưa đồ đến.
Mặc dù không được tự phép mua bán nhưng người dân nông thôn không có tiền cũng không có vé, không đủ khả năng mua đồ đạc ở thành phố. Ở nông thôn có tay nghề như này là chuyện tốt với tất cả mọi người.
Dù sao cũng không đắt, là đồng tiền khó kiếm được, mà còn rẻ hơn nhiều so với đi mua đồ đạc ở thành phố nên mọi người ngâm đồng ý.
Làm gì nhà ai không gả cưới, làm gì có nhà ai không muốn mua thêm đồ vật?
Giống như là thôn y, thật ra chỉ là một thây lang mà xem bệnh cũng đòi tiền nhưng không có ai dám đi khai báo.
Cứ đi khai báo đi, sau này mà bị đau đầu nhức óc thì chỉ có thể nằm bẹp ở nhà hoặc đi viện. Ba cha con Thẩm Đại Cường, Thẩm Thính Văn, Thẩm Thính Võ đi cùng nhau, còn Thẩm Thính Hồng và Lưu ở nhà mới chờ họ.
Không phải tất cả đồ gia dụng trong nhà đều được làm mới, chủ yếu bỏ tiên ra để làm một cái tủ mới cho Thẩm Thính Hồng và làm cả giường mới cho ba anh em họ.
Những đồ cũ họ sẽ đặt ở hai căn phòng thừa sau này có cháu sẽ để chúng ngủ ở đó.
Còn Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt không đổi cho mình bất cứ thứ gì, hơn nữa Thẩm Thính Hồng phát hiện, giường của mình được làm theo kiểu dáng ở Cung Tiêu Xã.
Tuy rằng trong mắt Thẩm Thính Hồng nó rất thô nhưng ở thời đại này nó đã được coi như là một kiểu dáng rất đẹp.
Có thể nhìn ra được, thợ mộc trong thôn không có tay nghề ở phương diện khắc hoa gì đó nhưng dù là vậy thì chắc chắn chi phí của chiếc giường này đắt hơn nhiều so với giường của Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ.
"Ni Nhi! Con mau đến nhìn xem có thích không?" Thẩm Đại Cường cùng hai đứa con trai khiêng chiếc giường đến căn phòng lớn nhất, ông lau mồ hôi trên trán, thành thật gọi lớn có chút mong đợi.
Thẩm Đình Hồng cảm thấy mình không tự chủ được mà rơi nước mắt, người đàn ông chất phác lương thiện này vì phơi nắng nên làn da ngăm đen vẫn ửng đỏ, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn qua có chút chật vật.
Nhưng hình như ông ấy đã chuẩn bị một món quà cho cô con gái nhỏ của mình, vẻ mặt thận trọng chờ đợi cô con gái mình mở món quà ra khiến người ta chua xót.
Đây là ba của cô, tuy rằng cô chiếm dụng thân xác của nguyên chủ, nhưng cả đời này nhất định cô sẽ đối đãi tốt với người nhà của mình.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Thính Hồng, Thẩm Đại Cường cũng có chút hoảng hốt,'Sao, sao vậy con?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận