Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 527 -

Chương 527 -Chương 527 -
Chương 527 -
Lúc này, bà nội Thẩm và ông nội Thẩm cũng được Ngô Vân và Thẩm Đại Dũng dìu đến đây. Vốn dĩ Thẩm Đại Dũng không cho họ đến nhưng hai ông bà nói thế nào cũng phải đến, đành để họ đến nhưng trên đường đi cũng không ít lần động viên họ, chỉ sợ họ đến nhìn thấy tình hình trước mắt mà không chịu nổi sẽ ngất đi.
Sau khi thấy hai người phụ nữ của gia đình con cả bị đánh, hai vợ chồng già lại không có ý định lên tiếng.
Nhất là bà nội Thẩm, nghĩ đến trước đây bản thân lại giúp đỡ một gia đình như vậy, còn đắc tội với con dâu thứ ba và cháu trai cháu gái của mình, liền thấy không đáng.
Đôi khi bà lão có chút không tỉnh táo nhưng vẫn biết được chuyện lớn chuyện nhỏ, bà không thể không phân biệt đúng sai mà muốn nói đỡ cho Thẩm Bích Liên.
Nếu hôm nay Thẩm Bích Liên thành công, thì họ phải giải thích thế nào với con trai thứ ba và con dâu thứ ba, lúc đó gia đình này mới thật sự không còn nữa.
Nghĩ đến chuyện này, nếu không phải bây giờ thân thể của bà lão không còn khoẻ như trước, bà nội Thẩm đã xông lên tát cho lũ người này mấy cái.
Nhưng ông nội Thẩm không quan tâm nhiều như vậy, ông ấy không tiện ra tay dạy dỗ con dâu, chẳng lẽ ông ấy còn không đánh được con trai mình sao?
Nhất là sau khi xảy ra chuyện tối nay, mọi người còn tìm thấy Thẩm Đại Lực ở nhà của quả phụ họ Dương trong làng.
Đây quả thực là một vụ bê bối động trời.
Thể diện của nhà họ Thẩm đã mất sạch trong một đêm. "Tao đánh chết mày, đồ hỗn láo!"
Ông nội Thẩm cầm lấy cây gậy trong tay, cây gậy này là Thẩm Đại Dũng làm cho ông lão, nó được làm bằng gỗ thật, đánh người đau đến mức nào thì không cần phải nói.
Hiện tại Thẩm Đại Lực đã mặc kệ mọi thứ. Đôi khi ông ta còn cảm thấy số mình không tốt, bởi vì cha mẹ thiên vị hai người em trai, mới khiến ông ta sống khổ như bây giờ, phản ứng đầu tiên của ông ta tất nhiên là chống trả.
Ông ta cướp cây gậy trong tay ông nội Thẩm, Thẩm Thính Hồng ở gần đó nhìn thấy được, cô lập tức xông đến bên cạnh Thẩm Đại Lực. Thời điểm ông ta cầm cây gậy định đánh ông nội Thẩm, cô đã đá ông ta ngã xuống đất.
Ông nội Thẩm đã già nhưng không phải mù, ông lão đã thấy rõ hành động khi nấy của thằng con trai cả, nên cũng rất thất vọng. Ông lão run rẩy chỉ tay về phía Thẩm Đại Lực, sau cùng vẫn không nói được một lời nào.
"Đại đội trưởng, hôm nay hãy làm chứng cho lời nói của tôi vào lúc này. Chúng tôi không nhận đứa con này nữa, còn ngôi nhà cũ kia, sẽ thuộc về con trai thứ hai của tôi. Vê phân của mấy đứa này, nếu lúc phân tài sản đã cho chúng nó, bây giờ tôi cũng không muốn lấy lại nhưng sau này Thẩm Đại Lực và tôi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, Thẩm Kiến Quốc tôi không cần đứa con như vậy.
Thẩm Thính Hồng tiến lên đỡ ông nội Thẩm, vì tuổi của ông lão đã cao, không tránh khỏi sẽ có một số bệnh về huyết áp. Bây giờ mọi người không coi trọng những bệnh này nhưng Thẩm Thính Hồng không phải không có kiến thức, vì vậy khi nhìn thấy ông nội Thẩm kích động như vậy, cô vừa đỡ ông vừa tìm thuốc trợ tim trong không gian. May mà ông nội Thẩm có lẽ đã chuẩn bị tâm lý trên đường đến, không thực sự xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vệ Quân nghe thấy lời của ông lão, vẫn im lặng, ai cũng biết ông không phải nói đùa nhưng tất cả những điều này đều là do nhà Thẩm Đại Lực đáng phải nhận.
Trương Tố Cầm bị Tiêu Kiến Phương câm đồ đánh vỡ đầu chảy máu, bà ta cũng phản ứng lại, Thẩm Đại Lực ở với người quả phụ kia, bà ta lúc nãy chỉ thấy sợ hãi, suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Lúc này bà ta phản ứng lại, cũng không quan tâm đến Tiêu Kiến Phương vẫn đang đánh mình, xông lên đánh nhau với Thẩm Đại Lực.
"Thứ vô lương tâm, lúc trước mày nghèo khó, bà đây vẫn theo mày, mày thế mà còn dám đi ve vãn quả phụ. Mày đã có cháu rồi, sao mày còn không biết xấu hổ, mày già mà không nên nết, hai lạng thịt của mày, còn có tác dụng gì, e là mày không thể làm con hồ ly tinh kia tận hứng được, hay là mày cho tiên nó mới chịu ngủ với mày?"
Lời tục tĩu liên tục phát ra, một số cô gái trẻ lập tức bịt tai trốn sau người nhà mình, còn những người khác thì rất thích thú, đều là người từng trải, cũng không có gì không dám nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận