Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 239 - Đương Nhiên Cũng Phải Có

Chương 239 - Đương Nhiên Cũng Phải CóChương 239 - Đương Nhiên Cũng Phải Có
Chương 239 - Đương Nhiên Cũng Phải Có
Cho dù sau này cô có con, cô cũng sẽ không vì đứa trẻ mà phạm sai lầm.
Chỉ cần bọn trẻ có đủ cơm ăn áo mặc, không để cho bọn chúng ngủ đầu đường xó chợ hoặc không làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ, thì điều này thực sự là đủ.
Khi trẻ lớn lên, chúng sẽ đấu tranh cho những gì chúng muốn. Nếu cha mẹ mù quáng dành cho con những điều tốt đẹp, một ngày nào đó chúng sẽ thấy rằng thế giới bên ngoài thật khác biệt.
Nói cách khác, không phải ai trên thế giới cũng thương con như mẹ.
Không biết trước đây cô đã xem bao nhiêu tin tức, một số sinh viên đại học đã tự tử vì không chịu nổi áp lực...
Ít nhiều gì điều này có thể liên quan đến việc được bảo vệ quá tốt. Thẩm Thính Hồng rất hài lòng, hiện tại tư tưởng của Lưu Nguyệt càng ngày càng tiến bộ, đây là một phương hướng phát triển tốt.
Có giày đắt tiên, có giày rẻ tiên. Loại giày rẻ chính là giày vải, giày nhựa, chưa nói đến việc hình dáng không đẹp, mà đi nó vào chân cũng rất khó chịu.
Những loại đắt tiền hơn là giày trắng, giày xanh, giày hồi lực và giày da.
Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ, giày vải thì bà ấy có thể tự làm ở nhà, giày nhựa... Nhìn quá xấu. Người nhà mình đi vào chắc rất xấu, không bằng tự mua thứ tốt hơn.
Vì thế bà để cho họ tự mình chọn.
Thẩm Thính Võ không ngờ hôm nay mẹ mình lại hào phóng thế, anh ấy thử thăm dò cầm một đôi giày hồi lực nam.
Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua rồi nói với người bán hàng, Chào đồng chí, đôi giày trên tay con trai tôi kia còn size 44 không?”
"To như vậy á?' Người bán hàng có phần kinh ngạc nhưng vẫn nói,'Vừa vặn có một đôi, tôi thấy loại size chân này khó người đụng tới, rất khó bán."
Vì bọn họ ăn mặc không tệ, mà câm giày lên xem cũng nhẹ nhàng. Thoạt nhìn cực kỳ có tố chất nên thái độ người bán hàng khá nhiệt tình.
Người bán hàng nhanh chóng câm đôi giày đàn hồi giúp Thẩm Thính Võ đi thử.
Đi vào quả nhiên rất thoải mái, đây là lân đầu anh ấy được đi đôi giày này.
"Được rồi, mua cái này cho Võ Oa Tử đi" Lưu Nguyệt cũng cảm thấy vừa lòng.
Thẩm Thính Võ là người là người đi giày tệ nhất trong nhà, bà thường phải may thêm đế giày cho đứa con trai này. Chúng không tốn kém gì nhưng mỗi lần đóng đế giày cho con trai, bà đều cố ý làm cho chúng dày hơn. Cứ như vậy Thẩm Thính Võ đi tới hôm nay, vị trí ngón chân cái đã bị thủng một lỗ.
"Con không cần đâu mẹ ạ, con vừa mới mua giày xong." Thẩm Thính Văn nói.
Anh ấy chuẩn bị kết hôn, đương nhiên phải chuẩn bị một bộ quân áo và một đôi giày mới. Giờ anh ấy còn đi một đôi giày da.
"Được rồi, vậy chỉ mua cho Thanh Thanh thôi vậy! Lưu Nguyệt cũng không quen, không cần thì thôi, dù sao thằng bé đã có giày đi rồi.
Thẩm Thanh Thanh xua tay,'Mẹ, con cũng có mà.'
"Làm gì có người phụ nữ nào sợ mình có nhiều quân áo giày dép đâu chứ!" Lưu Nguyệt mạnh mẽ mà kéo lấy tay Thẩm Thanh Thanh đi chọn một đôi.
Sau khi kết hôn, đương nhiên Thẩm Thanh Thanh thay đổi giọng điệu, nhưng cô không theo cách Thẩm Thính Hồng gọi Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường là ba mẹ, mà gọi là cha mẹ. Thứ nhất là gọi theo cách gọi của Thẩm Thính Văn, thứ hai để có thể phân biệt được với cha mẹ của mình.
"Mẹ, con thật sự không cần! Đôi giày này đắt quá!" Thẩm Thanh Thanh nhìn đôi giày da nhỏ trong tay mẹ chồng, không khỏi nói.
"Mau thử xeml" Lưu Nguyệt không nhịn được nhét vào trong tay cô ấy.
Thẩm Thanh Thanh nhìn Thẩm Thính Văn cầu cứu, nhưng Thẩm Thính Văn lại an ủi cô ấy,Nếu mẹ muốn mua cho em thì cứ nhận lấy."
Lưu Nguyệt cũng đi tìm đôi giày mình yêu thích, lại chọn cho Thẩm Đại Cường một đôi. Mặc dù đã thoả thuận sẵn trước khi tới đây nhưng kể từ khi bước vào nơi bán giày, Thẩm Đại Cường vẫn luôn đứng một bên im lặng. Nhìn thấy Diệp Thận Ngôn cũng đứng im không nhúc nhích, Lưu Nguyệt nhíu mày,Tiểu Diệp, cháu đứng đờ ra đấy làm gì, mau chọn đôi mình thích đi.
Diệp Thận Ngôn có phần thụ sủng nhược kinh, thật ra anh luôn biết Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đối xử với mình rất tốt. Nhưng cũng không ngờ họ lại muốn mua cho mình một đôi giày đắt tiền.
"Cháu không cần đâu dì ạt!"
"Đứa nhỏ ngốc, hôm nay toàn bộ con cái nhà họ Thẩm chúng ta đều có, đương nhiên cháu cũng phải có!" Lưu Nguyệt nói, sau đó gọi Thẩm Thính Hồng, Con bé này, chọn giày cho người yêu của mình đi, cứ chọn cho mình mãi thôi.
Thẩm Thính Hồng xoay người, trong tay đang cầm một đôi giày hồi lực nam, vẻ mặt cô trông rất oan ức. Lưu Nguyệt:... Tại sao pha vả mặt chết tiệt lại đến nhanh như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận