Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 67 - Anh hai nuôi em

Chương 67 - Anh hai nuôi emChương 67 - Anh hai nuôi em
Chương 67 - Anh hai nuôi em
Lưu Nguyệt là người có lá gan lớn, rất vất vả mới kiếm được phiếu lại còn mất vài đồng nữa chứ. Vì vậy, Thẩm Đại Cường sợ vợ mình không chú ý sẽ làm hỏng cái nồi này.
Tuy nhiên Thẩm Thính Võ lại không chú ý đến chiếc nồi sắt và mẹ mình, anh ấy lập tức phản ứng lại lời mẹ mình/Trời đất ơi! Hôm nay là ngày gì mà lại có thịt ăn.'
Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, thời gian này họ đều ăn cơm với tam phòng. Tuy rằng tự họ lấy đồ ăn của mình ra, tuyệt nhiên không làm phiên đến tam phòng nhưng họ vẫn thấy xấu hổ khi ăn thịt với tam phòng.
"Thăng ba, hôm nay mẹ với cha con sẽ tự nấu cơm ăn." Bà nội Thẩm nói.
Ông nội Thẩm cũng không nói gì, hiển nhiên là ông lão không phản đối.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nói, Cha mẹ, cả ngày hôm nay hai người đã mệt mỏi rồi, để cha mẹ nấu ăn không biết bao giờ mới có cơm ăn nữa nên cha mẹ ăn với chúng con, đừng nghĩ quá nhiều ạ.
Giọng điệu của Lưu Nguyệt có phần cứng rắn, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Ông bà ở đây ăn với con đi." Thẩm Thính Hồng cũng nói.
Hai ông bà lão cuối cùng cũng ăn cơm với tam phòng, tuy họ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, loại vui vẻ này trực tiếp biểu hiện trên mặt.
Sau đó Thẩm Thính Văn cũng về nhà, bởi vì anh ấy là giáo viên của trường tiểu học nên rất nhiều lần phải chờ bọn trẻ vê nhà hết mới được đi về. Chính vì vậy nên anh ấy thường về muộn hơn mọi người trong nhà.
"Ông bà nội, ba mẹ, em gái." Anh ấy nhìn thấy Thẩm Thính Hồng cũng rất VUI.
Từ thứ tự chào hỏi, về cơ là có thể hiểu được thứ tự của các thành viên trong gia đình, Thẩm Thính Võ trực tiếp bị bỏ qua.
Thẩm Thính Võ chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, rốt cuộc thì qua nhiều năm anh ấy đã quá quen rồi.
Nhưng anh ấy vẫn trêu ghẹo nói,Anh cả, anh lớn như vậy mà không thấy thăng em này à?”
Thẩm Thính Văn không để ý, ngược lại vẫn đang đánh giá Thẩm Thính Hồng. Thấy cô nhìn không gầy đi thì anh ấy mới yên tâm.
Lúc đầu Thẩm Thính Hồng còn thấy không quen được quan tâm như thế nhưng dần dần cô cũng đã quen thuộc. Sau lần về nhà này người nào cũng phải đánh giá cô mấy lần.
Thời điểm ăn cơm mọi người mới biết được, số thịt và gạo này đều do Thẩm Thính Hồng "ăn mắm mút dòi" để mang vê. Hai người anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đương nhiên lại trải qua quá trình giống ba mẹ, rất đau lòng cho Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Văn cũng nói: "Em gái, giờ đã tốt nghiệp rồi thì em nên ở đi, anh cả sẽ nuôi em! Cho em tiên mua thịt ăn!"
Thẩm Thính Võ cũng nói,'Đúng vậy, để anh hai làm tất cả việc cho em, anh hai không có gì nhiêu nhưng lại có rất nhiều sức mạnh! Về sau anh sẽ kiếm nhiều công điểm hơn để mỗi ngày em có cơm trắng ăn."
Thẩm Thính Hồng cười "phụt" một tiếng, dù mình là người đến từ đời sau, lại còn có không gian bao la đồ ăn, đương nhiên Thẩm Thính Hồng thấy cơm và thịt chẳng phải đồ ăn quý hiếm gì. Nếu cô muốn thì mỗi ngày có thể ăn đến nôn hết ra nhưng cô cũng hiểu rằng trong lòng Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ mấy thứ này đã là những gì tốt nhất mà họ biết rồi.
Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường rất hài lòng với thái độ của hai đứa con trai, lần này con gái đã tốt nghiệp mà họ cũng không định để con bé xuống đất làm việc.
Về chuyện tam phòng nói Thẩm Thính Hồng không cần xuống ruộng làm công, cả ông nội Thẩm và bà nội Thẩm không nói gì chọc người. Sau khi phân gia xong họ đã nhìn ra, tuy rằng tính cách của vợ thằng ba có đôi chút nóng nảy nhưng lại là người hiếu thảo nhất trong ba đứa con dâu.
Lại nói về hai đứa kia, hai ông bà già đã ăn cơm ở tam phòng lâu như vậy mà cũng không thấy chúng nói đến gọi một câu nào.
Thẩm Thính Hồng là tâm can bảo bối của tam phòng, lại không cần bọn họ kiếm công điểm để nuôi. Nếu lúc này nói lời gì khiến người ta mất vui thì không phải họ chọc cho người khác ghét sao?
Cho dù Thẩm Thính Hồng đã hoàn toàn trở về cuộc sống nông thôn nhưng bản thân cô cũng không muốn đi làm công. Cô hiểu rõ bản thân mình, huống chi vào kiếp trước tuy mình sống trong cô nhi viện nhưng vì có các mạnh thường quân giúp đỡ nên các bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng không có cuộc sống quá mức khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận