Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 97 - Lỡ bi thương căn bản

Chương 97 - Lỡ bi thương căn bảnChương 97 - Lỡ bi thương căn bản
Chương 97 - Lỡ bị thương cắn bản
"Thính Hồng ăn nhiêu hơn một chút đi!" Diệp Thận Ngôn gắp một đũa thịt vào bát của Thẩm Thính Hồng, đây là thịt lợn rừng kho tàu, vì sợ cứng nên Lưu Nguyệt kho rất lâu.
Thẩm Thính Hồng ngơ ngác nhìn Diệp Thận Ngôn, hôm nay người này bị trúng loại gió độc gì thế? Không hiểu sao lại còn gắp đồ ăn cho mình?
Thật ra hành vì này không hề thái quá một chút nào, dù gì hai người họ là hôn phu, nhưng mài!!!
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ lần thổ lộ đó thì cô chưa bao giờ nói một câu gì với người này cả.
"Có chuyện gì thế?" Giọng nói của Diệp Thận Ngôn dịu dàng đến mức vắt cả ra nước.
Thẩm Thính Hồng: Bớ làng nước ơi cứu tôi! Có phải người đàn ông này đã mắc bệnh gì nghiêm trọng rồi không?
Diệp Thận Ngôn nhìn biểu cảm của cô thì cảm thấy rất vui vẻ, Thẩm Thính Hồng không hề biết rằng vì khoảng thời gian này mình đối xử lạnh nhạt với Diệp Thận Ngôn càng khiến cho Diệp Thận Ngôn cảm thấy cô bị quỷ ám vào người. Đúng thật là trước đây nguyên chủ rất yêu thích vị hôn phu này, từ khi đính hôn vẫn luôn gọi anh là anh Thận Ngôn.
Diệp Thận Ngôn là người có lá gan lớn nên dù có nghĩ vậy thì cũng không bao giờ trốn tránh Thẩm Thính Hồng, ngược lại càng muốn xem Thẩm Thính Hồng bị loại quỷ nào ám vào người hơn.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, cả Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đều không nhịn cười nổi.
Mặt khác, Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ không hiểu nổi cách "tán tỉnh" của hai người.
Đương nhiên đó chỉ là cảm giác chủ quan của hai người anh, thật ra hai người đều là "Lòng mang quỷ thai."
Ăn cơm xong Thẩm Thính Hồng đi thẳng về phòng của mình, căn bản là do cô không muốn ở chung với kẻ điên Diệp Thận Ngôn này, hu hu hu hu, cô sợ quá.
Diệp Thận Ngôn nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy của cô thì nhếch miệng cười.
Mà một màn này ở trong mắt người nhà họ Thẩm là Thẩm Thính Hồng đang ngại ngùng, còn Diệp Thận Ngôn cười sủng nịnh, đây đúng là sự hiểu lầm hoàn hảo.
Thẩm Thính Hồng nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện lúc nãy Diệp Thận Ngôn nói chuyện dịu dàng với mình thì lập tức cảm thấy đỏ mặt.
Sau đó cô lại cảm thấy chán ghét bản thân, Thẩm Thính Hồng ơi là Thẩm Thính Hồng, sao mày lại không có tiền đồ như vậy?
Không phải chỉ là một người đàn ông thôi, sao mà mày lại phát xuân như vậy, ít nhất phải chờ đến lúc xác định được xem người ta có bị bệnh kín gì không chứ?
Không thể không nói, hai mẹ con tâm linh tương thông có suy nghĩ ¡ hệt nhau.
ebookshop. vn - ebook truyện giá rẻ
Vào buổi tối lúc sắp đi ngủ, Lưu Nguyệt thở ngắn than dài khiến Thẩm Đại Cường chẳng hiểu sao.
"Có chuyện gì thế bà?" Thẩm Đại Cường còn tưởng mình đã chọc vợ giận.
"Đại Cường này, ông nói xem liệu Tiểu Diệp có bị chuyện gì hay không?” Lưu Nguyệt xoay người mặt đối mặt với Thẩm Đại Cường.
Thẩm Đại Cường bối rối,'Không phải hiện giờ thằng bé cũng không bị sao hả bà?”
Lưu Nguyệt muốn nói lại thôi, sau đó lại hỏi một câu không đầu không đuôi;'Ông có cảm thấy bầu không khí giữa con gái mình và thằng bé Tiểu Diệp rất tốt không?”
"Đó không phải chuyện tốt sao?" Thẩm Đại Cường ngày càng bối rối.
"Không phải, đương nhiên tôi biết đây là chuyện tốt nhưng này... Ông nói xem Tiểu Diệp có bị thương ở chỗ đó không?" Lưu Nguyệt ngại ngùng hỏi.
"Là ở chỗ nào?" Thẩm Đại Cường là người đầu gỗ, Lưu Nguyệt nghe vậy tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện cùng ông ấy nữa.
"Là chỗ đó đó!" Ánh mắt Lưu Nguyệt lướt qua chỗ đó của Thẩm Đại Cường.
Thẩm Đại Cường bị nhìn đến nỗi mặt già đỏ lên,'Bà đang nghĩ gì thế?”
"Không phải tôi đang suy nghĩ cho con gái mình sao? Ông nói xem, nếu Tiểu Diệp bị tổn thương ở chỗ căn bản như thế thì con gái của ta sẽ phải làm gì bây giờ?"
"Tôi thấy bà đã nghĩ quá nhiều rồi." Thẩm Đại Cường không nói nên lời.
"Ông thì biết cái cứt gì!"
Lưu Nguyệt tức sôi máu, nếu Diệp Thận Ngôn thật sự bị tổn thương căn bản, chắc chắn họ sẽ phải gặp rất nhiều rắc rối.
Nếu muốn từ hôn, Diệp Thận Ngôn lại là quân nhân, đây là quân hôn nên chắc chắn họ không thể từ hôn. Kể từ khi mình nói không thì thì nửa đời sau của con gái mình không thể trông cậy gì vào việc 'tính phúc * nữa.
*độ cường hãn trong việc sinh hoạt vợ chồng.
Đương nhiên Thẩm Đại Cường biết băn khoăn trong lòng vợ mình, ông ấy ôm Lưu Nguyệt vào lòng, Vợ này, tạm thời chúng ta đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé! Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì sau này mới biết được nên giờ đừng chỉ vì chuyện chưa được xác định mà làm mình phiền lòng đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận