Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 487 -

Chương 487 -Chương 487 -
Chương 487 -
"Con đã sắp xếp xong tất cả rồi, chuyện trong nhà giao cho A Tĩnh và Lão Tam, chuyện công ty giao cho bác Dụ quản lý."
Lão Cổ trợn mắt,'Mày thấy họ có thể đảm nhận việc quản lý đó à?"
Cổ Giác xấu hổ,Cha yên tâm đi, trong lòng con đã có tính toán cả rồi, chuyện sơ suất đó tuyệt đối sẽ không xảy ra."
Bây giờ ông ấy giống như Lão Cổ lúc trẻ, quyền lực luôn luôn nắm chặt trong tay. Nếu có người muốn hãm hại mình, dù là một đồng cũng đừng mơ lấy được.
"Dù sao chuyện của mày tao cũng không muốn quan tâm nữa, tao đang sống ở đây rất thoải mái. Sau này mày có gây ra chuyện gì, tao cũng không thể nhọc lòng lo lắng cả đời." Nói xong, Lão Cổ cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, càng nói thêm càng làm ảnh hưởng tâm trạng.
Cổ Giác nhìn phía trong sân có ba đứa trẻ đang chơi đùa, ông ấy biết hai đứa trẻ trong đó là Đại Bảo và Nhị Bảo.
"Chúng lớn lên thật đáng yêu!" Ông ấy cũng khen, vốn không có vấn đề gì nhưng từ khi Lão Cổ sống cùng với mấy người Diệp Thận Ngôn, quen với phong cách sinh hoạt của nhà họ Thẩm. Bây giờ nhìn lại con trai của mình, ông lão nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
"Cho nên sinh con chủ yếu vẫn là chất lượng, đừng theo số lượng."
Rõ ràng một chữ thô tục cũng không có nhưng Cổ Giác lại cảm thấy dường như mình vừa bị mắng một trận đầy đầu.
Lần đầu tiên Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường nhìn thấy Lão Cổ "Lệ khí" như vậy, trong nhất thời cũng cảm thấy thú vị.
"Con không nói chuyện với cha nữal Sao càng ngày cha càng ghét con vậy chứ?”
"Biết mà còn hỏi?"
Trong lòng Cổ Giác sinh ra cảm giác tủi thân nhưng không nói ra, vẫy tay với ba đứa nhỏ,
"Đại Bảo Nhị Bảo, Nữu Nữu phải không? Lại đây, chơi với ông cậu này!"
Ngoài Nữu Nữu ra, Đại Bảo và Nhị Bảo đã phát hiện trong nhà có thêm một người đến ở, thậm chí còn nghe lén thân phận của người này.
Tuy rằng Đại Bảo và Nhị Bảo cảm thấy những người ở thời đại này mà có nhiều vợ như vậy có vẻ không tốt lành gì nhưng dù sao cũng là bà con thân thích của nhà mình, mọi người trong nhà cũng vui vẻ tiếp đón, đương nhiên cũng muốn đến chỗ đó. "Ông cậu!" Không cần người lớn dạy, ba đứa nhỏ đồng thanh hô lên.
Đặc biệt là hai bé gái, thật là đáng yêu làm tim Cổ Giác tan chảy.
Thật ra ông ấy không có quan niệm trọng nam khinh nữ, dù sao ông ấy cũng có rất nhiều đứa con.
"Tới đây tới đây, ông cậu cũng không biết mấy đứa thích cái gì, tặng cho mỗi đứa một bao lì xì coi như quà gặp mặt."
Trước khi tới đây ông ấy đã hỏi thăm tình hình nhà họ Thẩm, Cổ Giác chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, nhất định không thể làm gia đình thông gia cảm thấy khó chịu.
Cho nên không riêng gì quà cho ba đứa nhóc này, cả đứa bé trong bụng Lý Thắng Nam cũng có phần.
Ba đứa nhỏ cầm chắc bao lì xì của mình, Đại Bảo dùng tay nhéo một chút, hình như không phải là giấy tiền.
"A, ông cậu này, tới đây ở là vui rồi, còn chuẩn bị thêm bao lì xì, dù sao bây giờ bọn nhỏ cũng không biết tiêu tiên." Lưu Nguyệt không biết bên trong bao lì xì không phải là tiên nhưng người được tặng bao lì xì là cháu trai cháu gái bà, trong lòng bà cảm thấy như mình đang lợi dụng người ta.
"Bên trong cũng không phải tiền thật." Cổ Giác cười nói.
"Không phải tiên? Đó là cái gì?" Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ đến bên trong bao lì xì có cái gì.
Đại Bảo mở ra, bên trong là một tờ giấy tương đối cứng, một mặt dây chuyền bằng ngọc tinh xảo, trên mặt có khắc một hình sinh động như thật.
Bé giả bộ không hiểu mở tờ giấy kia ra, sau đó vẻ mặt chán nản gấp lại, thật ra trong lòng cũng có chút thổn thức. Đúng là đô ngốc nghếch lắm tiền, không thể nào có thể nắm trong tay nhiều bất động sản ở Hồng Kông thế được?
Còn mặt dây chuyên kia, người không biết gì nhìn cũng biết đây là đồ đắt tiền.
Quả nhiên của Nhị Bảo cũng giống Đại Bảo, chẳng qua hình rồng biến thành hình phượng.
Mà của Nữu Nữu thì không có ngọc bội, chỉ có tờ giấy giống như của bọn họ.
Lưu Nguyệt bảo Nữu Nữu đem tờ giấy đó đưa cho mình xem, lập tức bà há hốc mồm ngạc nhiên. Thao tác làm việc quả thật lợi hại, không biết từ khi nào tên cửa hàng mặt tiên đều đã được sửa.
"Tôi cho mỗi đứa một giấy chứng nhận thân phận ở Hồng Kông, việc này vấn là khá đơn giản. Mọi người yên tâm đi, tuyệt đối hợp lý, cũng có hiệu lực pháp lý." Cổ Giác giải thích.
"Bao lì xì này cũng được quá chứt” Lão Cổ trợn trắng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận