Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 522 -

Chương 522 -Chương 522 -
Chương 522 -
Thẩm Bích Liên bôi một ít tro nồi lên mặt mình, để không nhìn ra được diện mạo ban đầu của cô ta. Lúc này trời đã tối, trước đó cô ta đã dò hỏi được đứa ngốc đó thường hay ngồi xổm trên bờ ruộng vào buổi tối, Thẩm Bích Liên muốn đi tìm nó.
Dù sao mẹ của đứa ngốc đó đã chết từ lâu, cha ruột của nó cũng đã sớm cưới vợ khác. Trước khi mẹ kế mang thai thì còn tốt, dù sao cũng là con trai nhưng đến khi người phụ nữ đó mang thai sinh ra con trai thì đứa ngốc đó đã trở thành gánh nặng của gia đình. Hằng ngày đều phải đi ăn xin ở nay đây mai đó, nó sống mơ mơ màng màng, người như vậy chính là một cây dao tốt nhất.
Thẩm Bích Liên nhìn bóng lưng trên bờ ruộng, cười lên, quả nhiên không uổng công cô ta đi một chuyến.
Dù đứa nhỏ này ngu ngốc nhưng vẫn có cảm xúc bình thường, ban đêm trời tối mà còn gặp một người phụ nữ với khuôn mặt đen thui. Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến đứa nhỏ sợ hãi run rẩy.
Thẩm Bích Liên lấy một chiếc bánh bao trắng ra từ trong lòng, mẹ và chị dâu của cô ta sẽ không để cô ta phung phí loại đồ ăn như này, cô ta đã lấy bánh bao này từ tên vô lại họ Trương.
Bây giờ chính sách đã nới lỏng hơn nhiều, tên vô lại họ Trương cũng không muốn làm nông. Hắn thường xuyên ra ngoài làm gì đó với những người bạn lưu manh của hắn, hẳn không phải chuyện gì tốt. Thẩm Bích Liên không quan tâm đến những điều này, chỉ cần có thể đạt được mục đích của cô ta là được.
"Đồ ngốc, tao cho mày ăn bánh bao trắng nhé?" Thẩm Bích Liên cười nói.
Cô ta hoàn toàn không cảm thấy dáng vẻ của cô ta không bình thường, cô ta chỉ mong đứa ngốc kia nhanh chóng đồng ý với yêu câu của mình.
Đứa ngốc im lặng, sau khi nó thấy chiếc bánh bao trắng trên tay cô ta, nó cũng thèm nhưng vẫn không đưa tay ra nhận.
"Sao vậy? Mày không muốn ăn sao?” Thẩm Bích Liên hỏi.
Dù sao nó cũng ngu ngốc, trí óc chỉ như đứa trẻ ba tuổi. Đối với sự quyến rũ của đồ ăn ngon, mà nó cũng đói bụng từ lâu rồi, nên nó không nhịn được.
"Ăn!"
Nó thậm chí còn không thể nói ra những lời mạch lạc, cũng chính vì vậy mà Thẩm Bích Liên mới không hề có chút áy náy nào khi tìm đến một đứa ngốc.
"Vậy tao cho mày ăn nhưng mày phải giúp tao một việc, được không?
Thẩm Bích Liên tiếp tục dụ dỗ. Đứa ngốc khó hiểu nhìn Thẩm Bích Liên, nó không hiểu ý của Thẩm Bích Liên.
'Là mày giúp tao làm một việc, tao sẽ đưa chiếc bánh bao này cho mày." Thẩm Bích Liên biết không thể vội vàng, đứa ngốc chính là ngu ngốc, ngay cả tiếng người cũng không hiểu.
Đứa ngốc có lẽ cũng hiểu được đôi chút, gật đầu.
"Mày giúp tôi tìm một người, hẹn đến đúng vị trí này, được chứ?”
Đứa ngốc cũng không biết cô ta muốn tìm ai nhưng nhìn chiếc bánh bao trắng trước mặt, nó vẫn gật đầu.
Người ta nói nó ngu ngốc, thật sự cũng không đúng lắm, chỉ vì điêu kiện y tế hiện tại không đủ tốt nên nó không thể chữa trị bệnh cơ mặt bị liệt, nó cũng không thể nói ra những lời mạch lạc.
Chỉ số thông minh của nó không cao nhưng ít ra nó vẫn hiểu được ý của Thẩm Bích Liên.
Thấy nó đồng ý, Thẩm Bích Liên rất vui mừng. Cô ta ngay lập tức dẫn đứa ngốc đến nhà họ Thẩm, sau đó cô ta nói với nó rằng hãy đưa người phụ nữ trẻ trong sân đến bờ ruộng.
Bên bờ ruộng còn có một ao cá, vị trí này rất ít người qua lại, bây giờ còn là buổi tối, nên càng không có ai đến, đúng là thời điểm thích hợp nhất để làm chuyện đó.
Đứa ngốc ngoan ngoãn đi qua, sau đó Thẩm Bích Liên trốn vào chỗ tối.
Lúc này, Tiêu Kiến Phương đã ngủ rồi nhưng giấc ngủ của người già cũng không tốt, bà ấy nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức đứng dậy.
Bà ấy đi đến nhà chính, đã bắt gặp Thẩm Thính Hồng.
Nhà họ Thẩm đã lắp đèn điện khắp nơi nên khi bật đèn lên thì sáng trưng.
"Con dậy làm gì? Nghỉ ngơi cho khỏe đi, để bà ra xem là được." Trong lòng Tiêu Kiến Phương cũng thấy hơi kỳ lạ, vì khi bà lão ở một mình cũng không có ai đến gõ cửa vào giờ này, bà lão đoán chắc là ai đó đến tìm cháu gái của bà.
Nhưng đã nửa đêm rồi, bà lão không yên tâm, phải ra xem trước rồi mới quyết định có cho người gõ cửa vào nhà hay không.
"Không sao đâu ngoại, bây giờ con cũng không ngủ được, để con đi xem với ngoại.'
Tiêu Kiến Phương vẫn luôn cảm thấy t†im mình đập thình thịch, nhất thời cảnh giác hơn một chút, sờ đến phía sau sân lấy ra hai chiếc gậy chắc nịch, đưa một chiếc vào tay Thẩm Thính Hồng.
"Ni Nhi, cháu cầm cái này, nếu có nguy hiểm gì thì cứ việc đánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận