Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 82 - Chè đâu xanh

Chương 82 - Chè đâu xanhChương 82 - Chè đâu xanh
Chương 82 - Chè đậu xanh
Nhưng những người đi làm công không được thoải mái như vậy, thời tiết vốn đã nóng lại thêm suy nghĩ lung tung trong lòng nên cả chiêu họ đều có phần mất tập trung.
Thẩm Thính Hồng đọc sách một lúc, nhìn thời gian đã ba giờ chiêu, còn hơn ba tiếng nữa mấy người Thẩm Đại Cường mới tan làm. Mà hôm nay thời tiết nóng quá nên cô định đến đưa nước cho họ.
Tìm được ít đậu xanh trong phòng bếp nên Thẩm Thính Hồng nghĩ đến việc nấu chè đậu xanh. Đá ở tủ lạnh trong không gian vẫn còn, đậu xanh và đá là sự kết hợp tuyệt đỉnh và là thần khí để giải nhiệt.
Do Thẩm Thính Hồng, trong nhà vẫn luôn có một ít đường trắng, điều này cũng thuận tiện cho Thẩm Thính Hồng. Rốt cuộc có thể mang "dã vật" từ trên núi vê nhưng không thể tự nhiên biến ra đường trắng đúng không?
Làm gần nửa tiếng, để bọn họ không phát hiện ra điêu thường nên phải chờ đá tan hết. Đến lúc đó cô mới nhấp thử một ngụm, không quá lạnh nhưng cũng đủ để giải tỏa cơn nóng.
Cuối cùng, cô xách phích nước và kèm thêm hai cái bát của nhà đi ra ngoài.
Thẩm Thính Hồng không biết ba mẹ và anh trai của mình làm công ở chỗ nào nên chỉ có thể vừa đi vừa hỏi mọi người, vất vả lắm mới tìm được chỗ làm được phân công của gia đình cô.
Mới nhìn thoáng qua, cô phát hiện những người ở nhà đều làm việc xung quanh đây nhưng kệ đi cô không để ý là được.
"Này! Đó có phải Ni Nhi của nhà mấy người không?”
Mấy người Lưu Nguyệt đang vùi đầu vào làm việc nên không phát hiện ra Thẩm Thính Hồng tới đây, may mà có người mắt sắc bén ở bên cạnh nhắc nhở bà.
Lưu Nguyệt đứng dậy, quả nhiên thấy được Thẩm Thính Hồng mặt đỏ bừng. Bà đi về phía Thẩm Thính Hồng rồi cởi mũ rơm của mình ra đội lên đầu cô.
"Con nói xem, không phải bảo con ở nhà đợi à, con đang làm gì vậy?”
Đương nhiên Lưu Nguyệt nhìn thấy phích nước và hai cái bát trong tay Thẩm Thính Hồng, cũng hiểu rõ cô đến đây làm gì.
Dù trong lòng bà rất ấm áp nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của con gái mình, bà không khỏi đau lòng.
"Mẹ, con nấu chè đậu xanh, mẹ mau kêu ba và anh hai qua đây uống đi! Con đi bưng một bát cho ông bà.'
Dứt lời, Thẩm Thính Hồng cầm phích nước đổ chè đậu xanh vào cái chén không, sau đó bê bát chè ra chỗ ông nội Thẩm và bà nội Thẩm.
Ngay từ lúc đầu Trương Tố Cầm còn ở đó nói nhảm,Tôi nghe được có người đưa chè đậu xanh đến đây!"
"Ôi trời, bọn tôi không được sung sướng như này. Mỗi người trong nhà bọn tôi đều phải đi làm công, nào có ai được ở nhà nấu chè đậu xanh đâu!"
"Chậc chậc, cha mẹ hai người nói xem, bọn con không được ăn thì không sao nhưng ít nhất cũng phải đưa một chén cho cha mẹ chứ.'
Vốn dĩ lời này của Trương Tố Câm để châm ngòi ly gián, dù sao trước đây mối quan hệ giữa Thẩm Thính Hồng và hai vợ chồng già không thân thiết lắm.
Dựa theo tính khí của Thẩm Thính Hồng, ngay cả khi bà ta nói ra những lời nói kiểu này thì cô cũng chẳng vì sợ người khác đàm tiếu mà đưa đồ sang đây cho hai vợ chồng già. Nhưng giây tiếp theo, Trương Tố Cầm đã bị vả mặt. Thẩm Thính Hồng đang cầm một cái bát đi tới đây, chứng kiến cảnh này Trương Tố Cầm chỉ thấy mặt mình rát đau.
"Ông bà nội, ông bà thử uống một ngụm chè đậu xanh đi ạ. Tuy không được nhiều lắm nhưng cũng đủ để giải khát." Thẩm Thính Hồng nói.
Lúc nguyên chủ còn ở thân thể này, tuy hai vợ chồng già không thiên vị nhưng đối xử với cô không tệ. Ít nhất bọn họ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ như đại đa số người ở niên đại này.
Có lẽ là có nhưng nhiều nhất chỉ coi trọng cháu trai hơn một chút và không coi cháu gái như ngọn cỏ ven đường.
Chính vì vậy nên ấn tượng của Thẩm Thính Hồng với họ không tệ, chỉ một bát chè đậu xanh thôi, cũng không có gì để cô phải tiếc cả. "Con cứ uống đi, sao lại mang đến đây làm gì?" Bà nội Thẩm hỏi.
Tuy là nói như vậy nhưng bà lão vẫn cười đến hiện cả các nếp nhăn trên mặt, không những thế còn đắc ý nhìn thoáng qua Trương Tố Cầm.
Làm như vậy giống như tát thẳng vào mặt Trương Tố Cầm vậy.
"Ông bà nội, ba mẹ và anh hai của con đều đã có chè rồi. Chút nữa cháu phải đi cho anh cả nữa nên ông bà uống nhanh đi ạ." Thẩm Thính Hồng nói.
Nghe vậy, ông nội Thẩm nhận lấy cái bát trong tay Thẩm Thính Hồng, uống một hơi hết nửa bát rồi đưa nửa còn lại cho bà nội Thẩm/Cháu gái hiếu thuận, bà uống đi!"
"Được, được rồi!" Bà nội Thẩm cũng uống một hơi cạn sạch số còn lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
"Sao mà lạnh thế?" Thẩm Thính Hồng đã nghĩ được một cái cớ từ lâu,'Cháu để nó ngâm ở nước giếng, khả năng nhà cháu ở kia không có nắng nên nước vẫn còn mát mẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận