Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 270 - Tuyêt Phối, Đỉnh Xứng, Thiên Xứng

Chương 270 - Tuyêt Phối, Đỉnh Xứng, Thiên XứngChương 270 - Tuyêt Phối, Đỉnh Xứng, Thiên Xứng
Chương 270 - Tuyệt Phối, Đỉnh Xứng, Thiên Xứng!
Diệp Thận Ngôn cũng không vạch trân cô mà lặng lẽ nắm tay cô, dù sao lúc này phim vẫn chưa kết thúc, bên trong vẫn còn tối, người khác sẽ không chú ý đến động tĩnh nhỏ của họ.
Thẩm Thính Hồng không hề giãy giụa, hai người chỉ nắm tay nhau xem hết phim.
Xem phim xong cả hai cùng nhau bước ra khỏi rạp, lúc này mắt cô vẫn còn đỏ hoe.
"Tôi rất ích kỉ" Thẩm Thính Hồng nói không đầu không cuối.
'Sao vậy?" Diệp Thận Ngôn nhướng mày, không biết làm sao cô lại nói ra lời này.
"Tôi yêu cầu anh giải ngũ, chắc hẳn anh cũng yêu thích vị trí đó giống nam chính nhưng tôi thật sự rất ích kỉ. Nếu anh có khả năng gặp phải nguy hiểm như vậy, tôi thà rằng để anh ở lại cùng tôi." Thẩm Thính Hồng nói .
Thật ra, kể từ khi hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên Thẩm Thính Hồng trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.
Diệp Thận Ngôn cảm thấy tim đập thình thịch,"Vậy em sẽ ghét bỏ tôi sao?"
"Tại sao tôi phải ghét bỏ anh?" Lần này đến lượt Thẩm Đình Hồng bối rối.
"Hiện tại rất nhiều người nói tôi vô dụng, không xứng với người tốt như em. Diệp Thận Ngôn cười nói.
"Nói vớ vẩn! Anh là người tuyệt phối, đỉnh xứng, thiên xứng!" Thẩm Thính Hồng nâng cằm của mình lên, cực kỳ khẳng định nói.
Cô không phải người thích ra vẻ, chỉ là không quá giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc của mình nhưng trong thời điểm này cô vẫn đưa ra lời hồi đáp tích cực, ít nhất là không làm đối phương cảm thấy bất an.
Diệp Thận Ngôn cười nói, Thế không phải đúng rồi sao, chúng ta bù trừ lẫn nhau. Tôi sẵn sàng từ chức vì em, em cũng không ngại việc tôi hiện tại không có công việc chính thức, chỉ có thể làm ruộng để kiếm tiền."
"Thực ra tôi cảm thấy anh cực kỳ tài giỏi, khắp làng trên xóm dưới không tìm được người nào tốt như anh. Nếu anh không quay lại thì một mình tôi phải xoay xở chuyện của xưởng, nhờ anh mà tôi giảm được rất nhiều gánh nặng."
Dứt lời cả hai cùng cười.
Xem phim xong đã là buổi trưa, cả hai ăn tối tại tiệm cơm quốc doanh. Buổi chiều Diệp Thận Ngôn dẫn Thẩm Thính Hồng tới cửa hàng bách hoá.
Tuy nhiên, hai người họ hiện đã là những gương mặt quen thuộc trong cửa hàng bách hóa, không ít nhân viên bán hàng nhận ra họ.
Nhìn thấy hai người, họ đon đả tiến lên chào một cách nồng nhiệt.
"Này, điều này làm mất đi niêm vui mua sắm." Thẩm Thính Hồng bĩu môi.
"Vậy chúng ta đi chợ đen mua sắm đi!" Diệp Thận Ngôn nói nhỏ vào tai Thẩm Thính Hồng.
Hai mắt Thẩm Thính Hồng sáng lên, mấy ngày nay cô bận tối mặt tối mày, đã lâu không có đi chợ đen.
Tuy nhiên, có Diệp Thận Ngôn ở bên cạnh, cô không có cách nào để lấy được đồ dùng nên chỉ có thể đi mua sắm.
Chẳng qua đi khảo sát địa hình trước cũng tốt.
Chợ đen cũng tương đương với một cái chợ, cô cũng có thể nhân cơ hội này kiểm tra xem chợ đen có biến động gì hay không, hay gần đây chợ đen đã xảy ra chuyện gì. Sau khi biết được nhu cầu của khách hàng thì cô mới có thể "cung cấp hàng hóa” cho khách được phải không?
Hẹn hò vui vẻ, hai người lại đi chợ đen.
Chợ đen vẫn diễn ra như thường lệ, họ phải trả lời ám hiệu khi vào và nộp phí vào cửa trước khi cho hai người vào.
Trước khi bước vào, Thẩm Thính Hồng đã hoá trang cho hai người một chút, mặc dù không quá khoa trương nhưng sẽ không dễ dàng nhận ra họ, trừ khi gặp phải người quá quen thuộc.
Vốn tưởng hôm nay là ngày Tết nên chợ đen chắc chắn sẽ không có nhiều người, nhưng không ngờ chợ đen lại rất náo nhiệt.
Có vẻ còn nhiều người hơn bình thường, đồ vật được bày bán cũng nhiêu hơn.
"Hàng năm vào những dịp lễ hội như thế này, chợ đen sẽ rất nhộn nhịp, dù sao trong lễ hội, người muốn mua đồ cũng sẽ nhiều hơn."
Dường như Diệp Thận Ngôn có thể đọc được suy nghĩ của Thẩm Thính Hồng, trực tiếp nói ra vấn đê cô đang thắc mắc trong lòng.
Thẩm Thính Hồng liếc nhìn anh một cái, người này nhất định là yêu quái, thế mà có thể hiểu được trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
"Nhân tiện, sao anh biết chuyện này? Anh từng là quân nhân, sao còn chạy đến chợ đen?" Thẩm Thính Hồng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe được.
"Quân nhân cũng phải sống!" Diệp Thận Ngôn nói một cách hợp tình hợp lí.
Dù có là quân nhân, bình thường được cấp phiếu quân dụng, mua đồ vật không khó khăn như người thường nhưng không phải cái gì cũng có thể mua được.
Từ nhỏ Diệp Thận Ngôn đã là người không có tính cách an phận thủ thường, đương nhiên không thể chưa từng đến nơi này.
Thẩm Thính Hồng gật đầu, đây không phải nơi để nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận