Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 255 - Lòng Tư Mã Chiêu

Chương 255 - Lòng Tư Mã ChiêuChương 255 - Lòng Tư Mã Chiêu
Chương 255 - Lòng Tư Mã Chiêu
"Chắc không muốn chúng ta có cuộc sống tốt nên khuyến khích mẹ chồng đến tìm chúng ta đòi tiên để trợ cấp cho nó, nghĩ hay thật đấy!"
Xem như Lưu Nguyệt đã minh bạch mọi chuyện, đây là không vay được tiên của bọn họ nên tìm lối tắt đây mà.
Trước đây họ không phải không biết, mỗi lần Thẩm Minh Phương về nhà thì bà lão đêu đưa cho cô em chồng thứ gì đó.
Trước khi gia đình chưa phân gia, bà lão là người nắm quyền trong nhà nên dù mấy bà muốn nói cũng không có cách nào.
Đến giờ gia đình đã phân gia liền càng không muốn quan tâm, nhưng tiên đề là không được nhớ thương tiên trong tay họ.
"Nếu sau này Thẩm Minh Phương dám bước vào nhà chúng ta lân nữa, đừng trách tôi không khách khí." Đương nhiên Lưu Nguyệt nói lời này với Thẩm Đại Cường, dù sao bà ta cũng là em gái ruột của Thẩm Đại Cường, nên thái độ của bà phải được làm rõ
"Tôi biết!" Thẩm Đại Cường gật đầu.
Ngô Vân liếc nhìn Thẩm Đại Dũng, ý tứ của bà ấy liền rõ ràng.
Họ đã bàn bạc rồi nhưng bà lão và Thẩm Minh Phương vẫn không bỏ CuỘc.
Thành thật mà nói, lẽ ra họ phải vê nhà bố mẹ đẻ vào ngày mùng 2 Tết, nhưng trước khi gia đình phân gia, con dâu gia đình nhà họ Thẩm cũ mùng 3 mới được bề nhà, bởi tâm can bảo bối của bà nội Thẩm phải về cái đã.
Làm chị dâu, nói gì cũng phải thể hiện chút thể diện, thói quen nhiều năm như vậy năm nay vẫn giữ nguyên. Mặc dù họ không có ý đợi riêng Thẩm Minh Phương nhưng đó là thói quen.
"Thằng ba, vợ thằng ba, hai đứa có ở nhà không?”
Dù cửa nhà mở nhưng bà nội Thẩm cũng nhìn thấy trong sân không ít người, cố ý lớn tiếng hỏi.
Đây rốt cuộc là mẹ chồng của mình, Lưu Nguyệt không thể giả vờ như không nhìn thấy bà lão, đứng dậy đi ra ngoài: 'Mẹ, mẹ sao vậy?”
Bà liếc nhìn Thẩm Minh Phương bên cạnh một cái rồi không hề dừng lại bất kể giây phút nào nữa, cô em chồng như thế, nhìn nhiều thêm một cái là càng nhiều vận xui ám vào người.
"Không có gì, chỉ là em gái con về rồi. Mấy ngày nay mẹ không ra ngoài, liền đưa con bé qua đây ngồi với các con." Bà nội Thẩm nói.
Hai mẹ con đây là lòng Tư Mã Chiêu, Lưu Nguyệt cũng không quen liền nói,'Không phải vừa rồi Thẩm Minh Phương đã tới đây sao? Còn quậy một trận âm dương quái khí nữa, sao lại tới nữa, con bé chưa nói cho mẹ nó đã tới đây rồi sao?"
Vẻ mặt Thẩm Minh Phương đẩy xấu hổ. Thấy mấy người Ngô Vân ở đây, bà ta lập tức biết chắc chắn người chị dâu hai đến đây để báo tin. Nếu không dù thế nào thì bà ta cộng với bà nội Thẩm tới cửa, chắc chắn gia đình họ không có thái độ này được.
"Chị dâu ba, vừa nãy là do em không hiểu chuyện ăn nói hàm hồ, chị đừng so đo với em." Thẩm Minh Phương hiếm hoi mới cúi đầu nhận lỗi, nghĩ tới 500 đồng sắp tới tay liên cảm thấy cúi đầu cũng không có gì, dù sao chẳng mất đi lạng thịt nào.
"Còn không hiểu chuyện ấy hả? Con em bao nhiêu tuổi rồi?" Còn lâu Lưu Nguyệt mới tiếp chiêu, từ xưa đến nay tính cách của bà đêu như vậy. Không vui chính là không vui, không thích chính là không thích, đừng bắt bà phải giả vờ giả vịt.
"Chị dâu ba, chị thật biết đùa, tốt nhất là để em và mẹ vào." Thẩm Minh Phương nói: "Đứng ở cổng nhìn không đẹp lắm phải không chị?"
" Người gác cửa không phải chị, cho nên chị thấy cũng không tệ."
Lưu Nguyệt nói cái gì cũng không tiếp chiêu, điều này thực sự khiến hai mẹ con Thẩm Minh Phương không hài lòng.
"Nếu vợ thằng ba đã nói vậy rồi thì mẹ sẽ không vào. Chuyện là như này, lân này mẹ đến đây vì muốn nói với mấy đứa chuyện này, sau này mỗi nhà phải đưa thêm tiền hiếu kính. Mẹ cũng không muốn quá nhiều, mỗi năm mỗi nhà đưa 200 đồng, còn lương thực cứ đưa như trước là được. Nếu không muốn nói gì thì mấy đứa cứ đưa tiền cho mẹ rồi mẹ sẽ đi nói tiếp với thằng cả và thằng hai." Mặc dù bà nội Thẩm cảm thấy có phần đáng sợ nhưng vẫn buộc mình phải nói ra lời này.
Lưu Nguyệt đã chuẩn bị tinh thần, việc bà nội Thẩm sẽ nói lời này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng không có nghĩa là bà có thể đáp ứng.
"Ý của cha cũng như này hả mẹ?"
"Đúng vậy!" Bà nội Thẩm nghiến răng nghiến lợi nói. Thật ra ông nội Thẩm ra ngoài vẫn chưa trở về, căn bản không biết bà lão đã tới tam phòng bên này.
"Mẹ, một nhà hai trăm tệ, một năm là sáu trăm tệ, có ăn đến chết mẹ cũng không thể ăn nhiều như vậy phải không?” Lưu Nguyệt cười lạnh nói: “Hai trăm tệ, bao nhiêu người trong gia đình phải kiếm rất nhiều năm mới được số tiền này mà hai người mỗi năm muốn nhiều như vậy? Vẫn là mỗi phòng phải đưa nhiều như vậy, đây không phải chuyện nhỏ, mẹ nên nghĩ kỹ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận