Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 586 -

Chương 586 -Chương 586 -
Chương 586 -
"Thôi đi, heo con nuôi ngày càng nhiêu, nhà này ăn thịt heo đến phát ngán rồi, nếu muốn cho bà đồ ăn ngon thì cứ đưa ít trái cây đến là được rồi."
Tiêu Kiên Phương đáp.
Chẳng qua, bà lão vẫn thầm cảm thán, khi trước bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân ăn nhiều thịt heo đến mức phát ngán đấy. Mấy tiểu thư, phu nhân trong nhà tư bản khi trước, còn không được như này đâu.
Từ lúc đến Bắc Kinh, bà lão chẳng làm việc gì cả, chỉ ngày ngày chăm cháu, nói là bà lão tới để phụ họ chăm sóc con cái, nhưng thực chất đã có bảo mẫu lo rồi. Bà vốn chẳng cần đụng vào việc gì cả, ngược lại, bà tựa như đến đây để dưỡng già vậy.
Cuộc sống tốt dần lên, bà lão bỗng hơi nhung nhớ những ngày còn ở Tứ Xuyên, thêm cả mấy người chị em già nữa, giờ đã có người ra đi mãi rồi.
Hiện tại, Tiêu Kiến Phương đã hơn 80 tuổi, trong lòng vẫn giữ chút hoài niệm, Với cả, ở đây cũng không cần bà nữa, bà nghĩ, lúc này phải phiền mấy đứa một chút, chở bà về quê thôi."
Vừa dứt lời, mọi người lập tức im lặng, Thẩm Thính Hồng mở miệng nói,Bà ngoại, bọn con không cân bà làm gì cả, bà chỉ cân ở đây, là bọn con đã vui lắm rồi."
"Bà biết các con đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng tuổi bà lớn rồi, chẳng biết sẽ đi lúc nào nữa, lá rụng về cội mà.
Lời nói của Tiêu Kiến Phương khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Ai cũng biết ông bà ngày càng già đi, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với những điều như vậy, nhưng trong lòng không ai muốn nó xảy ra. "Mẹ ơi, mẹ nói gì vậy, cơ thể mẹ vẫn khỏe mạnh, không được nói những lời như vậy nữa, cuộc sống của chúng ta vừa mới tốt đẹp hơn, mẹ vẫn còn nhiều phước để hưởng."
"Đương nhiên mẹ biết, các con đều có tiên đồ, nhưng mẹ cũng không thể ở đây mãi được, trước kia con cái còn nhỏ thì thôi, bây giờ con cái cũng đã lớn, Tiểu Vương và những người khác các con hoàn toàn có thể yên tâm, mẹ ở đây không những không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng cho các con."
Tiêu Kiến Phương nói xong, Lão Cổ cũng im lặng một hồi, ông lão có con trai, tuổi tác của ông cũng cao rồi, nếu cứ ở nhà cháu ngoại như vậy cũng phải ý kiến hay.
Chỉ cân nhìn vào biểu cảm của hai ông bà, ai cũng biết họ đang nghĩ gì.
Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đều thở dài. "Cũng bởi vì mẹ suy nghĩ quá nhiều thôi, chúng con không thấy mẹ là gánh nặng. Mẹ ở đây rất tốt, chúng con về nhà là có thể gặp mẹ, bọn trẻ cũng rất thích mẹ. Nếu mẹ đi rồi, chúng con chắc chắn sẽ phải mất một thời gian dài để làm quen lại."
Lời này không phải để dỗ họ vui vẻ, mà thực sự đúng là như vậy. Nếu họ đi rồi, không chỉ không quen mà còn rất lo lắng, thường xuyên sẽ nghĩ đến việc ông bà bây giờ sức khỏe ra sao, ăn uống có tốt không, có vui vẻ không. Vì vậy suy nghĩ của Thẩm Thính Hồng từ trước đến nay vẫn là để Tiêu Kiến Phương và Lão Cổ ở lại đây, sau này do họ phụng dưỡng tuổi già và lo liệu việc tang lễ.
"Chậc, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, các con cũng phải để cho những ngày tháng còn lại của mẹ được thoải mái một chút chứ. Các con mỗi người một vẻ, ngày nào cũng lải nhải bên tai mẹ cái này không ăn được, cái kia cũng không được ăn, mẹ không muốn tiếp tục ở đây nữa." Tiêu Kiến Phương giả vờ giận dỗi.
Mọi người đều biết trong lòng bà lão đang nghĩ gì, nhưng như Tiêu Kiến Phương đã nói, đây là mong muốn của bà. Thêm nữa, Lưu Đại, Lưu Nhị đều đang phát triển ở Tứ Xuyên, cho dù bà lão trở về cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cân thỉnh thoảng về thăm là được.
Dù nghĩ vậy, nhưng ai nấy vẫn cảm thấy chút luyến tiếp. Vì vậy cả đám đã ăn ý bỏ qua chủ đề này, để sau này nói tiếp. Tết Trung thu là một ngày đoàn viên như thế này, không nên nói những lời chia ly.
Lão Cổ rõ ràng cũng có tâm sự, người già càng lúc càng trẻ con, tính cách cũng càng ngày càng giống.
Nếu không dỗ dành cẩn thận, rất có thể sẽ đi vào ngõ cụt. Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn quyết định, sau khi ăn Tết xong, họ nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng của hai ông bà.
"Được rồi được rồi, không nói chuyện đó nữa, chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ được với nhau. Bây giờ các con đều đã trưởng thành, đều trở thành người bận rộn cả rồi, chúng ta cũng hiếm khi được ăn cơm cùng các con, dù đã gọi người này rồi, người kia lại bận."
Lưu Nguyệt cười nói.
Đúng vậy, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, muốn sau này sống tốt hơn thì đương nhiên phải cố gắng khi còn trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận