Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 217 - Để Dành Để Cưới Vợ

Chương 217 - Để Dành Để Cưới VợChương 217 - Để Dành Để Cưới Vợ
Chương 217 - Để Dành Để Cưới Vợ
Người đàn ông kia đúng kiểu hận sắt không thành thép. Đứa ngu ngốc này, những người này tình nguyện bỏ tiên ra mua thứ đồ bọn họ bỏ đi là chuyện tốt chứ sao, điều này là chuyện tốt với toàn thôn họ. Đứa ngu ngốc này nói như vậy, lỡ như người ta không chịu mua nữa, hoặc sau này ép giá xuống thì phải làm sao giờ.
Người trẻ tuổi kia cũng ý thức được lời của mình không đúng, chỉ có thể hậm hực mà câm miệng.
Chẳng qua Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn không có ý không mua, người khác không hiểu nhưng bản thân họ biết. Tuy trong mắt người khác, cách mình tiêu tiên như là cỏ rác nhưng cái này có thể mang đến cho họ lợi ích lớn hơn nữa.
"Chỉ là mua về để làm ít thí nghiệm mà thôi, nếu không thành công cũng chẳng sao." Thẩm Thính Hồng cười nói.
Không có khả năng không thành, đợi đến khi áo lông đưa ra thị trường. Chắc chắn nó rất bán chạy, đặt biệt là với những người phụ nữ.
Có những kiểu dáng mỏng, đẹp và ấm áp, vậy ai lại muốn được quấn mình như một chú gấu trúc khổng lồ chứ?
Và để đưa lô áo khoác ngoài đầu tiên ra khỏi thị trường một cách suôn sẻ, lần này Thẩm Thính Hồng không có ý định sử dụng vải lỗi.
Máy kéo chạy ầm ầm đến ga tàu hoả, đợi trong chốc lát tàu hoả của họ đã đến ga.
Mấy người trẻ tuổi hỗ trợ đưa hàng hoá lên tàu hoả rồi chào tạm biệt hai người Thẩm Thính Hồng.
Trên đường trở về, những người khác tiếp giáo huấn chàng trai trẻ nói nhảm lúc nãy. Cuối cùng cô cũng lên được chuyến tàu về, tuy chuyến đi này thực sự rất vui nhưng cô cảm thấy hơi nhớ nhà sau một thời gian dài không về nhà.
Cô nhớ đồ ăn của mẹ, nhớ con hổ của anh hai, đồng thời cũng muốn xem anh cả và Thẩm Thanh Thanh bây giờ thế nào.
Cô không biết khi nào ba mình mới có thể nghỉ. Thấy mùa đông đang đến gần, đường đi chắc chắn càng ngày càng khó đi.
Thẩm Thính Hồng suy nghĩ một chút rồi hỏi Diệp Thận Ngôn,'Chúng ta có thể lấy vé xe đạp được không?"
Nghe cô nói chúng ta, khoé mắt Diệp Thận Ngôn cong lên niêm vui sướng tột cùng.
“Tôi có
"Anh có á?" Thẩm Thính Hồng nghi ngờ, thứ này không dễ dàng kiếm được.
"À, trước đây lúc hỏi mấy người anh em về chuyện máy may, tiện thể tôi nói luôn việc có thể sắp kết hôn trong thời gian tới. Nhờ họ xem có ít tem phiếu đại kiện nào không, nhờ đó mà tôi gom đủ.
Thẩm Thính Hồng lúng túng nói, Vậy anh nên giữ lại cho riêng mình đi."
Cô vốn nghĩ nếu có được một chiếc phiếu xe đạp thì mua cho Thẩm Đại Cường một chiếc để sau này ông muốn về nhà có thể trực tiếp đi xe đạp.
"Em có muốn dùng không? Nếu dùng thì tôi cho em." Diệp Thận Ngôn nói.
Lúc này hai người còn lại trong khoang tàu vẫn chưa tới nên nói chuyện không phải dè dặt làm gì.
Thẩm Thính Hồng lắc đầu,Không cần, để tôi nghĩ cách tự tìm cho mình một phiếu xe đạp."
Sau đó cô nhỏ giọng nói một câu,'Còn anh cất để cưới vợ đi."
Giọng nói rất nhỏ nhưng Diệp Thận Ngôn có thể nghe rõ ràng, nói xong lời này Thẩm Thính Hồng trực tiếp nằm xuống. Diệp Thận Ngôn ở giường dưới, không nhìn thấy cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra hiện tại cô bé nhất định đang đỏ mặt phải không?
Khoang tàu này của họ vẫn luôn không có người, đi được nửa đường mới có cặp vợ chồng trung niên lên xe.
Cặp vợ chồng trung niên là người thành thật không nói nhiều lắm nên đường trở về yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trước khi ra ngoài họ đã gửi điện tín vê quê, đoán chừng là đã nhận được, Thẩm Vệ Quân sẽ mượn máy kéo của xã đến đón.
Nếu không, dưới tình huống không có không gian, cô và Diệp Thận Ngôn sẽ rất khó khăn trong việc đưa hơn năm nghìn cân lông vịt về.
Tàu hoả chạy xình xịch thêm mấy ngày nữa, cuối cùng đã đến sân ga Tinh thành.
Thẩm Thính Hồng kéo Diệp Thận Ngôn nhanh chóng rời khỏi khoang tàu. Họ mua không ít đồ vật cho nên trên đường về không đối xử tệ với việc ăn uống của bản thân chút nào.
Đương nhiên, nói quá tốt là không có.
Nhưng hiện tại vẫn còn sót lại một số đặc sản, thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, ở Bắc Kinh càng lạnh hơn, tốt nhất là nên quay vê.
Vịt quay bọn họ mua không tệ chút nào, còn có thể cho người nhà nếm thử, đương nhiên đây là điêu Diệp Thân Ngôn nghĩ.
Trên thực tế là kể từ lúc lên xe, Thẩm Thính Hồng liền nói đồ đạc để ở bên dưới không an toàn nên cô để hết ở giường trên. Trong suốt quãng đường đi, chỉ cần cô nghỉ ngơi thì những thứ đó đều nằm trong không gian của cô, trừ khi cần phải dùng thì cô mới lấy nó ra.
Nếu không với khoảng thời gian non nửa tháng này, đồ ăn đúng thật là rất dễ hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận