Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 528 -

Chương 528 -Chương 528 -
Chương 523 -
Thẩm Thính Hồng nghiêm túc gật đầu, nhưng đúng là có gì đó không ổn, lúc này không ai sẽ đến gõ cửa. Dù là ghé thăm, cũng sẽ ghé vào buổi sáng, lúc này đến có bị điên không?
Người nông thôn đều ngủ sớm, lúc này người bình thường đều đã vào giấc mộng.
May là mở cửa ra cũng không thấy gì, chỉ thấy một đứa ngốc gây gò nhỏ bé.
Đối với đứa ngốc này, Thẩm Thính Hồng vẫn có chút ấn tượng.
Tiêu Kiến Phương ở đây lâu như vậy, đương nhiên cũng biết đứa ngốc, trong lòng lập tức nghi ngờ. Đứa trẻ này vẫn luôn đơn độc, cũng không có qua lại gì với bọn họ, sao khuya rồi nó lại đột nhiên đến đây?
"Có chuyện gì không?" Tiêu Kiến Phương có phần thương hại đứa nhỏ đen nhẻm gầy gò trước mặt này, giọng điệu bà lão không khỏi dịu dàng hơn nhiều. Có lẽ là sợ dọa người ta, Tiêu Kiến Phương còn ném luôn cả cây gậy trong tay đi.
"Một, cô, để cháu tìm, chị này." Đứa ngốc nói từng chữ từng chữ một, ngón tay nhỏ chỉ về phía Thẩm Thính Hồng.
Hai bà cháu lúc này càng thêm mơ hô.
Thẩm Thính Hồng cảm thấy có chút không ổn, trong thôn này, người mà mình quan hệ tốt thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có từng ấy. Thẩm Thanh Thanh vừa mới đi, nếu là cô ấy có chuyện gì muốn tìm cô, cô ấy cũng không thể gọi một đứa trẻ như vậy đến truyền lời.
"Cậu biết người bảo cậu truyền lời là ai không?" Thẩm Thính Hồng kiên nhẫn hỏi.
"Không, biết, mặt đen, không nhìn rõ. Bảo cô, ra ruộng." Đứa ngốc nói xong câu này thì lập tức chạy mất, nó chỉ nhớ tới bánh bao trắng.
Tiêu Kiến Phương và Thẩm Thính Hồng nhìn nhau, họ đêu không hiểu chuyện gì nhưng Thẩm Thính Hồng linh cảm có chuyện chẳng lành.
"Hay thôi con đừng đi." Tiêu Kiến Phương nói.
Thẩm Thính Hồng lắc đầu,'Nếu đúng là có người muốn hại mình, thì ít nhất chúng ta phải biết họ là ai. Nếu không, hôm nay mình né tránh, ngày mai người ta vẫn núp ở chỗ tối âm mưu hại mình ngoại ạ.
Thẩm Thính Hồng vốn không thích cảm giác này, bây giờ cô đã biết người làm vậy hẳn là có ý đồ xấu, cô nhất định phải biết người này là ai.
Đối với người muốn hại mình, việc trốn tránh là vô dụng, cô muốn bắt được kẻ đó. "Bà ngoại, nói không chừng bên ngoài còn có người theo dõi, lát nữa bà đi ra từ phía sau nhà để đi tìm chú Vệ Quân, sau đó ngay lập tức đi đến ruộng.'
Tiêu Kiến Phương rất lo lắng, dựa theo lời của cháu gái bà lão cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, trong lòng bà vừa tức vừa sốt ruột.
"Không được, ngoại phải đi cùng com.
"Không cần đâu ạ, ngoại yên tâm, Thận Ngôn đã dạy cho con không ít chiêu thức, một mình cháu đánh hai người bình thường không thành vấn đề. Cho dù đánh không lại, cháu vẫn có biện pháp phòng thân."
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tiêu Kiến Phương bèn phải chịu, nhìn Thẩm Thính Hồng đi ra khỏi sân, bà lão đóng cửa sân lại rồi lập tức đi ra phía sau nhà. Nơi này cách nhà Thẩm Vệ Quân một khoảng, lúc đầu Thẩm Thính Hồng tự mình chọn một nơi như vậy, để khi ăn ngon sẽ không bị người khác phát hiện, bây giờ Tiêu Kiến Phương lại cảm thấy đoạn đường này dài vô tận.
May là theo lời người nhà họ Thẩm nói thì hoảng cách từ nhà họ đến bờ ruộng cũng khá xa. Nếu bà lão đi nhanh một chút, hẳn sẽ kịp.
Sau khi Thẩm Bích Liên thấy Thẩm Thính Hồng một mình ra ngoài, cô ta lập tức phấn khích, đi theo Thẩm Thính Hồng rồi lặng lẽ chuôn mất. Mọi chuyện coi như đã xong, bây giờ cô ta không thể lộ mặt. Tuy cô ta biết Thẩm Thính Hồng sẽ không nói ra nhưng ai biết sau khi bọn họ thành công, tên vô lại họ Trương còn giúp cô ta nữa hay không. Thẩm Thính Hồng giàu có như vậy, nếu cô muốn trả thù cô ta, cũng là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Loại người này như Thẩm Bích Liên quá hiểu tâm quan trọng của tiền, cô ta không có tiên, nên cô ta mới nghĩ việc hại người, mới nghĩ cách hãm hại Thẩm Thính Hồng. Huống chi là Thẩm Thính Hồng, Thẩm Bích Liên không muốn cô biết chuyện này có sự tham gia của cô ta.
Nghĩ đến tên vô lại họ Trương, trên mặt Thẩm Bích Liên hiện lên một nụ cười chế giễu, người đàn ông vừa bẩn vừa hôi đó, Thẩm Thính Hồng, mày cứ hưởng thụ cho tốt đi.
Thẩm Thính Hồng chậm rãi đi đến bờ ruộng, cô muốn dành thêm thời gian cho Tiêu Kiến Phương.
Cô đến bờ ruộng, vẫn không thấy một bóng người, Thẩm Thính Hồng nhướng mày, còn trốn rất kĩ.
Cô đang nghĩ như vậy, trong đám cỏ phía sau truyên đến một tiếng sột soạt, Thẩm Thính Hồng lập tức cảnh giác, tay cô cũng nắm chặt bình xịt chống Sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận