Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 232 - Kep Nơ Bướm

Chương 232 - Kep Nơ BướmChương 232 - Kep Nơ Bướm
Chương 232 - Kẹp Nơ Bướm
Nhưng chỉ có mình cô là sợ hãi, những người còn lại đều tươi cười.
Con thỏ béo này nhìn rất khả quan, nó sẽ là một món ăn chính khác trong bữa tiệc.
Tiệc cưới được tổ chức trang trọng, đương nhiên trên khuôn mặt các trưởng lão đều vui vẻ.
Trở vê phòng, Thẩm Thính Hồng lục lọi trong không gian. Cuối cùng tìm được một chiếc kẹp tóc nơ bướm màu đỏ, nó khá lớn. Tuy nhìn có chút thời trang kiểu phương Tây nhưng cũng không phải là thứ không thích hợp để mang ra ngoài.
Cô định tặng thứ cho Thẩm Thanh Thanh để cô ấy có thể dùng nó làm phụ kiện.
Mặc dù anh cả của cô đã cưới cô ấy nhưng dù gì họ vẫn là những người chị em rất tốt.
Lấy chiếc kẹp tóc, Thẩm Thính Hồng lại đi ra ngoài, hướng về nhà Thẩm Vệ Quân.
Trong nhà Thẩm Vệ Quân khá náo nhiệt, dù sao ông ấy cũng là đại đội trưởng. Ngày mai là ngày gả con gái cho nên đương nhiên có người đến người đi.
Những người đến đương nhiên là những người có quan hệ tốt, có người là họ hàng ruột thịt của Lý Tú Lan. Tất cả đều đến để hỗ trợ cho Thẩm Thanh Thanh.
"Ni Nhi, sao con lại đến đây?" Bây giờ bọn họ đã là một gia đình, Lý Tú Lan rất ân cần nhìn Thẩm Thính Hồng, bà ấy còn gọi cô bằng biệt danh như Lưu Nguyệt.
"Dì, con đến gặp Thanh Thanh” Thẩm Thính Hồng cười nói,
Thấy trên tay cô câm một cái túi nhỏ, Lý Tú Lan biết cô đến đây để làm gì. Con bé đang nói chuyện với chị em trong phòng. Con đi đi!”
"Vâng ạt!" Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cô rất quen thuộc với nhà Thẩm Thanh Thanh, căn bản không cần Lý Tú Lan tiếp đón.
"Thanh Thanh, tớ tới rồi!" Thẩm Thính Hồng đứng ở cửa phòng, hướng về phòng Thẩm Thanh Thanh hét lớn.
Thẩm Thanh Thanh bị mấy chị em họ vây quanh để nói chuyện.
Đây là đêm trước ngày cưới, cũng không có nhiều quy tắc như vậy. Căn phòng vốn dĩ không lớn lắm nhưng lại tràn ngập tiếng nói chuyện của các cô gái, khiến nó trở nên rất náo nhiệt.
"Thính Hồng! Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tớ còn tưởng rằng đồ vô tâm cậu chỉ chăm sóc anh trai mà quên mất tớ!" Thẩm Thanh Thanh nói với giọng điệu hờn dỗi hiếm thấy. Người sắp kết hôn này trông có vẻ khác hẳn.
"Sao có thể, này không phải tới sao? Tớ chính là người của nhà mẹ đẻ cậu." Thẩm Thính Hồng cười nói.
Một người chị họ của Thẩm Thanh Thanh liên cười,'"Thanh Thanh đây khá tốt ấy chứ, thân với cô em chồng như chị em ruột vậy, coi như sau này vê nhà chồng có người chống lưng rồi."
Thẩm Thính Hông lễ phép gật đầu,Không cần chống lưng, Thanh Thanh gả vào nhà chúng tôi, chắc chắn không có ai khinh thường cậu ấy."
Thẩm Tiểu Thuý ngồi ở một bên nghe, trong lòng cực kỳ hài lòng. Tuy giờ chị ấy đã đi lấy chông nhưng lần này trở về nghe nói nhà họ Thẩm bỏ ra không ít công phu để cưới em gái mình thì cực kỳ vui vẻ.
"Cậu mang cho tớ thứ gì tốt thế?" Thẩm Thanh Thanh không khách khí mà vươn tay vì cô ấy đã thấy túi giấy trên tay Thẩm Thính Hồng.
"Thật ra không phải thứ gì quá đắt tiên nhưng đúng thật là nó rất phù hợp với cậu." Thẩm Thính Hồng mỉm cười lấy chiếc kẹp tóc bên trong ra.
Nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái.
Bởi vì thứ này quá đẹp, một phong cách mà họ chưa từng thấy trước đây.
Chất vải của kẹp nơ bướm màu đỏ thực sự rất đặc biệt, kẹp chiếc nơ này bên trên còn có vài viên ngọc trai nhỏ, đúng thật là đẹp cực kỳ.
Ở những vùng nông thôn chỉ cần có dây buộc tóc màu hồng là có thể vui vẻ mấy ngày liền, đã bao giờ họ được nhìn thấy một chiếc kẹp đẹp như vậy. Thêm nữa là kiểu dáng như vậy, đừng nói là thị trấn, ngay cả cửa hàng bách hoá ở huyện thành cũng không thấy bán loại này. "Ôi, cái này đẹp quá đi!" Nhận lấy chiếc kẹp của Thẩm Thính Hồng đưa cho, Thẩm Thanh Thanh vui muốn điên lên. Sau đó lại xụ mặt xuống, Tự nhiên tớ lại thấy mình không xứng với chiếc kẹp tóc này.'
Thẩm Thính Hồng gõ gõ trán của cô ấy, Cậu nói bậy cái gì đấy, cậu là đỉnh xứng tuyệt phối thiên tiên xứng. Với cả giờ cậu không biết mình xinh như nào à?
Thẩm Thanh Thanh đúng thật là không biết, chỉ là trong khoảng thời gian này cô ấy trắng lên rất nhiều.
Nghe được Thẩm Thính Hồng khen mình như vậy, nhiều ít gì cô ấy liên cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Thính Hồng nhanh tay lẹ mắt giúp cô ấy đeo vào, sau đó vuốt cằm quan sát trong chốc lát rồi gật đầu tán thưởng, Đúng thật là đẹp, ngày mai cậu cứ kẹp cái này sẽ khiến anh tớ mê mất hồn bạt vía." "Thẩm! Thính! Hồng!" Thẩm Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm cô.
Con bạn mình lại dám nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận