Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 218 - Về Nhà

Chương 218 - Về NhàChương 218 - Về Nhà
Chương 218 - Về Nhà
Xách bao lớn bao nhỏ xuống xe, vừa ra khỏi cửa khoang tàu, cô liền thấy máy kéo ở cách đó không xa. Rốt cuộc lúc này, máy kéo cũng là thứ rất quý giá.
Có rất nhiều đại đội không có thứ này, chẳng hạn như đại đội của họ nhưng lão đội trưởng lại có.
Chẳng có lý do nào khác ngoài người ta làm nghề phụ tốt. Nếu ở công xã có chỉ tiêu nào thì chắc chắn sẽ xem xét cho đại đội tiên tiến đầu tiên.
Thẩm Thính Hồng nghĩ, nếu sau này họ làm triệt để, nói không chừng không bao lâu, thôn Đoàn Kết họ cũng sẽ có một chiếc máy kéo mới tinh.
Đến lúc đó đứng ở trong máy kéo hướng dẫn mọi người làm việc là chuyện oai thế nào cơ chứ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thính Hồng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Diệp Thận Ngôn ở bên cạnh không hiểu vì sao cô lại vui vẻ như vậy, nhưng khi đặt chân về quê hương, anh lại cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn, có lẽ tiểu tiên nữ của anh đang nhớ nhà chăng?
Tàu phải dừng lại sân ga một lúc, không chỉ để chờ hành khách lên xuống mà còn vì tàu có thùng chở hàng, chỉ cân có thùng chở hàng thì phải ở lâu hơn.
Thẩm Vệ Quân cũng mang theo mấy chàng trai trẻ trong thôn, trong đó có Thẩm Thính Võ.
"Bé út! Bé út!"
Vừa nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thính Võ vui sướng mà nhảy dựng lên.
Thẩm Vệ Quân ở bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, thậm chí chỉ muốn để một cái thẻ bài để thông báo họ không quen thứ này.
"Này, Võ Oa Tử, cháu kiềm chế chút đi, cứ như này thì khó lòng mà lấy được vợ." Thẩm Vệ Quân nói.
"Cháu có muốn cưới vợ đâu.' Thẩm Thính Võ không đồng tình nói.
"Cháu nói mấy lời ngu ngốc gì đấy?" Thẩm Vệ Quân cười mắng. Giờ hai nhà đã kết thân thành thông gia, đương nhiên ông cũng xem Thẩm Thính Võ như tiểu bối nhà mình.
Hai người nói chuyện, Thẩm Thính Hồng và Diệp Thận Ngôn đã đến trước mặt họ.
"Chú!" Hai người đồng thời chào hỏi Thẩm Vệ Quân.
"Rồi rồi, về là tốt rồi. Hai đứa không biết đâu, mẹ hai đứa cách một lát liền hỏi xem hai đứa có gửi thư về không, rồi khi nào mới về." Thẩm Vệ Quân nói.
"Cháu cũng muốn về nhưng chúng cháu phải đợi hàng, mà chúng ta lấy hàng trước đi." Thẩm Thính Hồng nói.
Thế là hai người cùng thanh niên do Thẩm Vệ Quân mang đến chạy đi dỡ hàng, người càng nhiều, càng nhiều sức, càng nhiều củi lửa càng cháy. Chỉ trong chốc lát, họ đã chất đẩy lông vịt lên máy kéo.
Người lái máy kéo không phải là người trong thôn, dù sao thôn Đoàn Kết không có máy kéo. Mà cũng không ai biết lái nên người lái máy kéo là đồng chí trong xã.
Tuy nhiên, đồng chí này vẫn rất nhiệt tình, dù mới dỡ hàng, lại phải chở hàng nhưng vẫn làm việc rất chăm chỉ.
Khi họ trở về thôn, Thẩm Thính Hồng lấy ra một con vịt quay đã được bọc kín đưa cho người điều khiển máy kéo, người đã đưa họ vê.
"Không thể nào!" Người điều hành nhanh chóng xua tay biểu thị mình không thể nhận. "Không có việc gì đâu đồng chí, đây không phải thứ quý giá gì, chỉ là đặc sản của Bắc Kinh mà thôi. Đồng chí đã đưa chúng tôi trở về, chúng tôi không thể lợi dụng đồng chí như thế được."
"Không lợi dụng gì đâu, đây là công việc của tôi. Đội trưởng Thẩm còn thanh toán tiên xăng của máy kéo."
Người điều khiển xe cực kỳ ngượng ngùng, cảm thấy nếu mình thật sự nhận lấy thì mới hổ thẹn biết bao.
"Đó không phải cấp nhiên liệu cho máy kéo sao? Tôi đây cũng tiếp "nhiên liệu" cho đồng chí." Thẩm Thính Hồng nói đùa.
Cuối cùng người điều khiển không thắng nổi Thẩm Thính Hồng, mấy người Thẩm Vệ Quân cũng rất nhiệt tình khuyên anh ta nhận lấy.
Lúc rời đi, vẻ mặt người điều khiển cười tươi như hoa, có thể thấy được người này vô cùng vui vẻ. "Bé út, em vừa đưa cái gì thế? Anh nghe nói là thịt." Thẩm Thính Võ tò mò đến bên cạnh Thẩm Thính Hồng
"Chỉ là một con vịt quay mà thôi." Thẩm Thính Hồng cười nói.
"Vịt quay... Mà thôi sao... Giọng nói Thẩm Thính Võ ngày một nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là do bé út nói chuyện quá... Nghệ thuật. Nếu anh ấy làm ra vẻ quá kinh ngạc thì liệu nhìn có quá thiếu hiểu biết không?
"Đúng vậy, nhất định lúc trở về anh ta sẽ nhắc đến đại đội của chúng ta. Thẩm Thính Hồng lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Thẩm Thính Võ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ được rốt cuộc có ý tứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận