Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 619-

Chương 619-Chương 619-
Chương 619 -
"Mẹ..." Bà nội Thẩm nhất thời không nói nên lời, có lẽ cũng là vì nóng nảy.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh của mình là được rồi, những chuyện khác mẹ không nên lo nữa. Tuổi đã cao rồi, cứ để con cháu tự phấn đấu không được sao? Nếu Thẩm Đại Lực có chút chí tiến thủ thì sẽ không suốt ngày nằm ườn ở nhà, đã đi làm từ lâu rồi. Để thành ra như vậy, cũng có liên quan đến việc bản thân anh ta không tự đứng lên được."
"Tụi con cũng chẳng giúp gì nhiều anh hai, anh hai có thể sống cuộc sống sung túc, sao Thẩm Đại Lực lại không được, sao lại phải để người khác giúp đỡ?"
"Mọi người cũng làm ruộng mà vẫn sống qua ngày được, chỉ có anh ta là chẳng làm gì cả ngày... Thôi, con cũng không nói nhiều nữa, trong lòng mẹ tự có cân nhắc."
Bà nội Thẩm cuối cùng cũng im lặng, bà lão hiểu rõ, đã đến nước này rồi, muốn thằng ba làm gì đó nữa là chuyện không thể, trong lòng rất khó chịu nhưng lại chẳng làm được gì.
"Ăn cơm thôi!" Giọng nói của Lý Tú Lan vang lên ngoài cửa.
"Con ởi.. ăn cơm đi... đường... đường xa về... mệt rôi chứ."
Bà nội Thẩm đỏ hoe mắt nói.
Trong lòng Thẩm Đại Cường luôn có một cảm giác không lành nhưng nhìn bà lão thì lại chẳng có chuyện gì.
"Vậy con ra ngoài đây?”
"Được! Được!" Bà lão cố sức gật đâu.
Đợi đến khi bóng dáng Thẩm Đại Cường biến mất ở cửa, khóe mắt bà nội Thẩm rơi xuống những giọt nước mắt đục ngâu.
Mọi người bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói cười, ông nội Thẩm định vào trong đút cơm cho bà nội Thẩm.
"Cha, hay là để con vào đi, cha cứ ngồi đây nói chuyện với mọi người."
Bình thường việc này đều do Ngô Vân làm, hôm nay có nhiều người, ông lão vào như vậy chẳng phải để mọi người nghĩ rằng bà ấy ngay cả việc chăm sóc người già cơ bản nhất cũng không làm được sao?
"Không, hôm nay để cha vào!" Ông nội Thẩm lắc đầu, biết bà lão tìm thằng ba có chuyện gì nhưng trong lòng ông lão hiểu rõ, chắc chắn là không được.
Ông lão phải vào an ủi bà lão, nếu không sẽ tức giận đến mức xảy ra chuyện mất.
Ngô Vân cũng không nói gì nữa.
Không lâu sau, ông lão cười đi ra khỏi phòng,'Hôm nay mẹ các con ăn hết sạch cơm, chắc là vì xấp nhỏ về rồi, trong lòng vui vẻ." "Thật không ạ?” Ngô Vân cũng đứng dậy, nhìn vào bát thấy đã sạch trơn, phải biết rằng từ khi nằm liệt giường, bà lão đã không còn muốn ăn uống nữa.
"Có thể ăn được là chuyện tốt!"
Bà nội Thẩm không có chuyện gì, mọi người cũng không nghĩ nhiều, vội vàng để ông nội Thẩm ngồi vào chỗ. Sau đó cùng nhau ăn uống, nói chuyện vê những chuyện thú vị hoặc chuyện phiếm gân đây.
Không khí rất hòa thuận, cũng không vì thân phận của ai đó hiện tại có chút khác biệt rôi mà trở nên xa lạ.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu dọn dẹp, Ngô Vân nói đi xem phòng của bà lão.
Mỗi ngày đều phải đi mấy lần, phải dọn dẹp thân thể cho bà lão. Đôi khi bà lão muốn uống nước thế này thế kia, trong nhà không có người thì không được, chắc chăn phải trông chừng mới được, thỉnh thoảng phải vẫn phải vào xem.
Ngô Vân chăm sóc rất cẩn thận, mặc dù hai cụ đã lớn tuổi như vậy rồi nhưng trên người cũng không có chút mùi người già nào như người ta nói, sạch sẽ gọn gàng, trong phòng cũng sạch sẽ.
"ÁI" Ngô Vân đột nhiên hét lên một tiếng.
Sau đó thấy bà ấy chạy ra, mọi người đều nghi ngờ nhìn bà ấy.
"Chị dâu hai, sao vậy?” Lưu Nguyệt hỏi.
"Mẹ... mẹ... mất rồi!" Ngô Vân run rẩy chỉ tay về phía căn phòng.
Gần đây vẫn luôn là bà ấy chăm sóc, phải nói là từ khi nhà em trai thứ ba đến Bắc Kinh thì là do một tay bà ấy chăm sóc. Mặc dù trước đây bà lão là người có phần cay nghiệt nhưng người già rồi, bản thân bà ấy cũng bỏ qua những chuyện trước đây, Cho nên thấy bà lão mất, trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Dù sao thì vừa rồi ông lão còn nói, trưa nay bà lão ăn khá nhiều thức ăn, khẩu vị cũng tốt hơn.
Sao, sao lại đột ngột như vậy chứ...
Mọi người đều ùa vào, chỉ có Lý Tú Lan giúp trông mấy đứa trẻ. Chủ yếu là do mấy đứa nhỏ, hâu như không gặp mặt ông bà nội họ Thẩm, chỉ sợ vào trong không biết có bị dọa không.
Cho nên cứ để chúng ở ngoài trước.
Tiêu Kiến Phương ngồi trong sân, vẻ mặt bơ vơ, vốn tưởng rằng mình sẽ đi trước, không ngờ bà thông gia lại đi trước mình một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận