Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 569 -

Chương 569 -Chương 569 -
Chương 569 -
Hai mẹ con trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng đã chắc rằng họ không đến từ một thế giới. Kiếp trước của Thẩm Thính Hồng và Đại Bảo khá giống nhau, có thể nói là giống như đúc, nhưng thế giới này có lẽ còn tôn tại nhiều thế giới song song khác. Khoa học kỹ thuật đều phát triển, có khá nhiều thứ giống nhau, chỉ là hai người thật sự không đến từ cùng một nơi.
"Con cảm thấy Nhị Bảo không giống một đứa trẻ bình thường."
Lát sau, Đại Bảo nói lên suy đoán của mình.
Dù Nhị Bảo vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, đôi khi cảm xúc được biểu hiện ra ngoài không khác những đứa trẻ bình thường là bao. Mà vài lúc cảm xúc do cô bé để lộ, chắc chắn không phải là thứ cảm xúc mà một đứa bé hai tuổi nên có, vậy mới khiến Đại Bảo nảy ra suy nghĩ như thế.
Thật ra, nếu nói về mức độ thấu hiểu Đại Bảo và Nhị Bảo, Thẩm Thính Hồng chắc chắn sẽ không bằng sự hiểu biết của cả hai đứa với nhau, bởi cô rất bận. Còn Diệp Thận Ngôn có rất nhiều việc, người tiếp xúc với Đại Bảo và Nhị Bảo nhiều nhất lại chính là cả hai người họ.
"Ừm... Cái này con cứ âm thầm kiểm tra xem, dù sao hai đứa có đến từ đâu đi chăng nữa, cũng đều là cục cưng của ba mẹ."
Lời nói của Thẩm Thính Hồng khiến cho vành tai của Đại Bảo tức khắc đỏ lên. Tuy giám đốc bá đạo cảm thấy bản thân không quá cần tình thương của ba mẹ, chỉ là cảm giác khi được gọi là cục cưng cũng không tệ.
Kiếp trước, cậu bé từng là một tổng giám đốc bá đạo, nên có khá nhiều ý tưởng về việc kinh doanh, ít nhất Thẩm Thính Hồng cảm thấy, nếu bản thân mà là đối thủ của Đại Bảo chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ thắng.
Vê cửa hàng thời trang và xưởng quân áo, thêm cả bên công trường đều được Đại Bảo cung cấp khá nhiều góc nhìn, cái nào cũng có ích cả, Thẩm Thính Hồng không nhịn được mà hôn lên mặt Đại Bảo một cái.
"Con giỏi quá đi, bảo bối của mẹt"
Đại Bảo đỏ mặt, xấu hổ,'Nam nữ thụ thụ bất thân.”
"Con trai, con chui ra từ bụng của mẹ đấy, giờ còn nói cái này với mẹ sao."
Thẩm Thính Hồng gõ nhẹ lên đầu Đại Bảo một cái.
Lúc Thẩm Thính Hồng nắm tay, dắt Đại Bảo ra ngoài, bé trai kia cũng đã tắm xong. Nhìn nụ cười hạnh phúc hiện lên trên gương mặt của hai mẹ con, bé trai ấy chỉ im lặng mà đứng cạnh người Dì Vương, dương mắt nhìn, ngoan ngoãn chẳng làm phiền ai.
Đương nhiên, Thẩm Thính Hồng đã chú ý đến ánh mắt của cậu bé, dắt tay Đại Bảo tiến về phía trước, ngồi xụp xuống trước mặt cậu bé,'Bạn nhỏ à, con tên gì?"
Cậu bé lắc đầu,'Con không biết mình tên gì, từ nhỏ họ luôn gọi con là sao chổi."
Chắc là trước kia cậu bé có tên, nhưng cậu bé chẳng muốn nhắc đến, dù sao cái tên ấy đại diện cho những kí ức không mấy tốt đẹp của cậu.
"..." Thẩm Thính Hồng vươn tay xoa đầu cậu bé,"Thế con mấy tuổi rồi?"
"Bảy tuổi ạ!" Cậu bé thật thà trả lời.
Ánh mắt Lưu Nguyệt toát lên vẻ đau lòng,/Đứa nhỏ mới 7 tuổi thôi, sao lại gầy như thế, nhìn không khác Nữu Nữu nhà ta là bao đâu."
Cậu bé cúi đâu, như sợ bản thân sẽ bị ghét bỏ. Sự dè dặt này chưa từng hiện lên trên gương mặt của Đại Bảo, Nhị Bảo và Nữu Nữu nhà bọn họ. Vì chúng vẫn luôn được yêu thương, nên rất tự tin, không hề tự ti, sẽ chẳng lo rằng bản thân có bị người khác bỏ rơi hay không.
Thực ra, trong lòng cậu bé biết rõ, người ta đem mình về cũng chỉ là sự tốt bụng nhất thời mà thôi. Đến người cùng dòng máu còn xa lánh cậu, thì những người này sao lại giữ cậu lại được chứ?
"Con không có người nhà à?" Thẩm Thính Hồng hỏi.
Cậu bé gật đầu rồi lắc đâu,Họ đều không cần con, nói con đã hại chết ba mẹ. Vì thế họ nghĩ rằng con là sao chổi, chẳng có người nào muốn nuôi con cả."
Thế cho nên, cậu chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.
"Dì Vương, dì dẫn cậu bé vào phòng bếp, nấu gì đó cho đứa nhỏ ăn trước đã, rồi sắp xếp một căn phòng, để cậu bé nghỉ ngơi thật tốt."
Thẩm Thính Hồng không nói thêm gì nữa.
Cậu bé có hơi thất vọng, đoán rằng, có lẽ ngày mai bản thân lại phải quay về đường phố rồi, chút ấm áp này thật ngắn ngủi.
Chờ Dì Vương dẫn đi nhỏ đi xong, mọi người lập tức bàn bạc xem nên sắp xếp cho đứa nhỏ này như thế nào. Dựa theo ý của Thẩm Thính Hồng là muốn giữ nó lại, chẳng qua cũng chỉ nhiều thêm một đôi đũa thôi, đứa nhỏ này nhìn là đã biết không phải là một người tâm cơ gì.
"Tôi không có ý kiến gì." Lưu Nguyệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận