Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 442 -

Chương 442 -Chương 442 -
Chương 442 -
Hai đứa bé cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ do cơ thể nhỏ bé đem lại nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Thận Ngôn dịu dàng nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia, trái tim cũng mêm ra.
Còn Tịch Tĩnh An, do không tiện vào phòng bệnh nên đã đặt đồ xuống rồi trực tiếp rời đi.
Vốn cũng không cận Úc 1a rất kiên trì, mọi người C00 tá
Tuy nhiên Diệp Thận Ngôn vân nói một câu từ tận đáy lòng/Được rồi, chúng tôi sẽ nhận, tôi sẽ nhớ tấm lòng của anh, đợi anh cưới vợ sinh con tôi sẽ đem tới cho."
Tịch Tĩnh An tức đến ngứa răng, tôi không lấy vợ, tôi mà lấy vợ thật thì anh không còn vợ nữa đâu.
Nhưng những lời này anh ta không nói ra, xoay người đi.
Dùng mắt thường cũng thấy sắc mặt đàn em bên cạnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu ta rất sợ sẽ bị đánh lây vì ông chủ trắng trợn nhớ thương vợ con người ta như này.
Sau khi Thẩm Thính Hồng tỉnh lại liền bắt đầu muốn ăn gì đó, khi vừa ra khỏi phòng sinh cô chỉ muốn ngủ, không hề thấy đói.
Lúc này mới nhận ra bụng khó chịu cỡ nào, canh gà Thẩm Thính Văn mang đến bị cô ăn sạch sẽ.
Thấy vợ mình ăn được UƠIIU UUỢC, trong lòng Diệp Thận Ngôn vô cùng vui vẻ.
Một người mẹ mới sinh chăm sóc hai em bé thì không xuể, nên Diệp Thận Ngôn và Lưu Nguyệt ở lại, những người còn lại về nhà trước, buổi sáng sẽ có hai người đến thay phiên.
May sao hôm đó là cuối tuần, mọi người đều ở nhà, không sợ thiếu người.
Cơ thể Thẩm Thính Hồng cũng không có việc gì nữa, xem xét hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Không biết tại sao nhưng dường như hai đứa bé biết mẹ đang mệt mà ngoan vô cùng, không quấy không khóc, lúc cho ăn sữa bột chúng cũng rất hợp tác.
Thẩm Thính Hồng ăn xong liền nhờ Lưu Nguyệt bế hai đứa nhỏ đến giường, dù là giường đơn nhưng cũng rất lớn, Thẩm Thính Hồng cùng hai em bé nằm không bị chật chút N——= ]
Hai đứa nhỏ ăn uốn lBLS) SIspS9rz IIUUƠI sạch sẽ thơm tho, cứ nằm yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Thính Hồng.
Không biết có phải ảo giác không mà Thẩm Thính Hồng lại thấy được sự hài lòng trong mắt chúng.
Ảo thật đấy!
Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, mẹ thơm quá, đẹp nữa, bé rất thích.
Đại Bảo mím môi không có biểu cảm gì, một đứa bé sơ sinh vậy mà có chút ngầu, rất dễ thương nữa.
Nếu không phải vì cảm thấy trẻ em mới sinh đều như thủy tinh chạm vào là vỡ thì cô đã ra tay rồi.
"Tên cúng cơm của hai đứa sẽ là Đại Bảo và Nhị Bảo nhé." Khi nấy cô nghe thấy mọi người gọi như vậy, dù sao cũng chưa có tên cúng cơm, cứ gọi vậy đi.
Diệp Thận Ngôn "| không có ý kiến gì, cốni šzim1Ung I6) định sẽ vê bàn bạc rôi mới đặt.
Đại Bảo muốn nói rằng bé có ý kiến, nhưng một đứa bé thì không có nhân quyên. Cậu bé đường đường là một tổng tài bá đạo, tuy bây giờ chỉ là một em bé, nhưng sao có thể gọi cái tên như Đại Bảo được chứ? Không hợp với thân phận của cậu bé tí nào. Sau đó lại nhìn nhìn Nhị Bảo, chà, em gái trông đáng yêu thật, nếu không phải vì nghĩ đến cô em gái mềm mại này thì lúc ở trong bụng ai mà chia dinh dưỡng cho con bé chứ.
Ây, nhìn cách bài trí và điều kiện của bệnh viện này đi, không biết là năm nào đây, cuộc sống sau này chắc không khổ lắm đâu nhỉ?
Nhìn quân áo của bà ngoại và ba mà xem, cậu bé cho rằng thật kém, hình như gia đình này thật sự rất nghèo. Thôi vậy, để cậu bé đ08mmmmmrưr cho dù phải làm lại -z= | bé nhất định có thể tạo ra một để chế kinh doanh của riêng mình.
Nhị Bảo chớp mắt, tự hỏi anh trai bé đang suy tính gì.
Sự thật chứng minh Đại Bảo nghĩ sai rồi, tuy thế giới chúng thấy bây giờ vẫn còn xám xịt, cũng không nhìn xa được bao nhiêu, nhưng vài ngày sau được đón về nhà, lúc nhìn thấy căn nhà bốn gian kia, em bé tổng tài bá đạo tỏ vẻ, chỉ trách mình suy nghĩ nông cạn.
Hai ngày nay nghe người lớn nói chuyện, cậu bé cũng hiểu biết được chút chút, đây hẳn là những năm 70-80, điều kiện chung thời buổi này khá kém, ít nhất là trước khi nhìn thấy căn nhà bốn gian này cậu bé đã nghĩ như vậy.
Sau khi nhìn thấy: ... Ữm, thôi thì ít ra sau này cậu bé cũng là nhà giàu thế hệ thứ hai, có thể không buồn không lo mà lớn lên.
Nhị Bảo tràn nọip RE thấy căn nhà trước mä
Bạn cần đăng nhập để bình luận