Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 216 - Chuẩn Bi Trở Về

Chương 216 - Chuẩn Bi Trở VềChương 216 - Chuẩn Bi Trở Về
Chương 216 - Chuẩn Bị Trở Về
"Cho dù có giả dạng thành bộ dáng gì thì đôi mắt kia không lừa được người. Mà giữa những người đó không có chênh lệch quá lớn về chiều cao nên Lão Hổ mới cảm thấy đó là cùng một người cải trang thành.
"Vậy nếu đã vậy rồi, tại sao mấy người không tìm được người về đây cho tôi? Không phải nói ngày nào cũng tới sao?" Tịch Tĩnh An liếc mắt nhìn họ, có thể thấy rõ ràng sự không vui vẻ.
"Lão đại, không biết tại sao hôm nay người đó lại không đến. Chúng tôi đã đi qua, vốn muốn bắt người, nhưng lại có nhiều người như vậy chờ hắn đến, hết thảy đều kết thúc vô ích.
Trên mặt các tiểu đệ có phần xấu hổ.
"Tôi đã nói bao nhiêu lân rồi, chúng ta làm ăn buôn bán đàng hoàng. Kêu bắt người cái gì cơ, chúng ta chỉ mời đồng chí kia vê nói chuyện làm ăn. Nếu tôi còn nghe thấy các người ăn nói hàm hồ như vậy nữa thì cẩn thận xem tôi xử lý như nào.
Tuy Tịch Tĩnh An đang giáo huấn người nhưng giọng điệu không quá nghiêm khắc.
Những người này đều là anh em theo anh ta từ thuở nhỏ nên anh ta chẳng hiếm lạ gì cho cam.
Hôm nay đi cùng anh ta chính là em út, tuổi trẻ sao có thể không ham chơi, nghe nói nơi này náo nhiệt, khó tránh khỏi ngứa ngáy.
Đợi đến khi anh ta đi ngủ người này liền chạy đi, nghĩ rằng chẳng tốn bao nhiêu thời gian căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng lại không ngờ được lão đại của mình lại tự ra khỏi cửa.
Người nhỏ nhất vẫn là thiếu niên, chỉ xấp xỉ khoảng mười bốn - mười lăm tuổi. Giờ khác này cực kỳ ngượng ngùng mà đến trước mặt Tịch Tĩnh An/Lão đại, thật xin lỗi, là do em sai."
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Tịch Tĩnh An lắc đầu,'Không phải chuyện của cậu, nếu anh không tự mình ra khỏi cửa thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Tịch Tĩnh An không trách cứ cậu ta, điều này làm cho thiếu niên cực kỳ cảm động, trong lòng lại càng cảm thấy áy náy,'Nếu lão đại thật sự xảy ra chuyện, em thật sự...
Nhìn thấy cậu ta sắp khóc, Tịch Tĩnh An nghiêm túc hơn,Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nam nhi có nước mắt nhưng không thể rơi một cách dễ dàng. Cậu ở đây làm gì? Nếu cứ như vậy thì không cần phải theo anh nữa."
Thật ra tâm tình của Tịch Tĩnh An không tệ, rốt cuộc nếu không phải bản thân mình không tự ra khỏi cửa, thậm chí sẽ không thể gặp lại cô gái đó.
Sờ vào ngực của mình, lại cười một cách chua xót. Anh ta là một người bị bệnh, ra đi lúc nào còn không biết thì có tư cách gì để đi thích người khác chứ?
Một cô gái xinh đẹp tươi tắn như vậy nên đứng ở dưới phía mặt trời, chứ không phải theo một người ở trong vùng đất xám xịt như anh ta.
Nghĩ đến người đàn ông chính trực bên cạnh cô, Tịch Tĩnh An không thể giải thích được cảm giác của mình...
Thẩm Thính Hồng không quay trở lại chợ đen ở bên này nhưng không chỉ có chợ đen này nên cô tìm một chợ đen khác đến buôn bán rồi trở về nhà khách.
Cô không biết một điều, nhờ cứu Tịch Tĩnh An mà cô tránh được một kiếp nạn.
Cầm số phiếu kiếm được trong ngày hôm nay, Thẩm Thính Hồng trở vê nhà khách. Sau khi nghe thấy tiếng Thẩm Thính Hồng bình yên trở về, Diệp Thận Ngôn mới yên tâm đi ngủ.
Tiếp đó, họ đi thăm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, tham quan những nơi này, ăn những gì mình muốn ăn xong, họ liền đi tìm lão đội trưởng ở thôn nọ.
Lão đội trưởng không phụ sự kỳ vọng của họ, thật sự thu được không ít lông vịt.
Tổng cộng có năm nghìn cân lông vịt, mang về đủ để làm áo khoác trong năm nay.
Ban đầu họ có dự định đi lấy ít lông dê, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ lựa chọn này bởi vì chỉ mang thứ này thôi đã rất phiền toái.
Hơn nữa với năm nghìn cân lông vịt thì việc làm ra mấy trăm cái áo khoác không có vấn đề gì.
Hiện giờ quy mô của họ không phải quá lớn nên mấy trăm cái áo lông vũ cũng đủ để họ bán trong một khoảng thời gian.
Hơn nữa, sau này lão đội trưởng còn giúp họ thua mua thêm. Đến lúc đó không cần họ tự mình tới đây mà trực tiếp để lên tàu hoả vận chuyển là được.
Thanh toán nốt 150 đồng cho lão đội trưởng, ông ấy liên dùng máy kéo giúp bọn họ vận chuyển lông vịt đến ga tàu hỏa.
Vé tàu đã được đặt mua trước, bao gồm cả toa chở hàng. Họ đã tính toán trước, lông vịt đều được gói trong túi da rắn, điều này giúp việc vận chuyển không quá khó khăn nên mọi chuyện khá tốt.
Lão đội trưởng cực kỳ tử tế mà tìm cho họ mấy người trẻ tuổi hỗ trợ bê vác.
Tất cả họ đều đến đây bằng máy kéo. Trên đường đi, có người trẻ tuổi không nhịn được nói,Này, hai người mua mấy thứ này làm gì thế? Ở chỗ chúng tôi thứ này rất vô dụng, chỉ để thiêu mà thôi.'
Vừa nói xong lời này, người đó đã bị người đàn ông bên cạnh thúc cùi chỏ vào người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận